Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 456 - Chương 457: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 457: Vô Đề

"Hừ!" Quỷ Mẫu lạnh lùng hừ một tiếng.


Có lẽ là bởi vì thời gian dài không nói chuyện với người bình thường, hoặc vì hành vi cử chỉ, vẻ ngoài của hòa thượng Giác khiến Quỷ Mẫu nhớ lại ngày xưa, hoặc đơn giản là muốn cho đám hòa thượng này trước khi chết được biết về tiền bối của bọn họ giả tạo đến mức nào, Quỷ Mẫu kể ra chuyện của mình.


Khác với đám yêu ma quỷ quái bị nhốt trong hang quỷ mất hết ký ức cũ, Quỷ Mẫu có trí nhớ.


Quỷ Mẫu nhớ hồi còn sống ả là một nàng hoa khôi, tên là Uyển Ngọc.


Mẹ ruột của ả cũng từng là một kỹ nữ trong lầu xanh, bởi vì sinh ra ả mà chết vì khó sinh.


Sinh ra trong lầu xanh, lớn lên ở chốn son phấn, cuối cùng trở thành một kỹ nữ, dựa vào nhan sắc và tài nghệ thành nàng hoa khôi là chuyện tất nhiên.


Một đôi tay ngọc nghìn người gối, một chút môi son vạn người nếm. Uyển Ngọc vào lúc ấy không cảm thấy cuộc sống của mình có gì sai.


Một ngày đầu xuân tháng ba, Uyển Ngọc đi chùa Linh An nổi tiếng trong vùng lạy Phật xin xăm. Ả muốn xin một lá bùa bình an làm quà chia tay cho một tỷ muội sắp hoàn lương gả cho người.


Sau đó ả gặp hắn.


Lúc ấy hắn đang tiếp đãi khách hành hương, phụ trách giải xăm.


Hắn thật đẹp trai, dù mặc áo giống như các vị sư khác, cạo đầu trọc nhưng hắn vẫn đẹp nhất trong mọi người.


Chỉ cần nhìn hắn thôi đã khiến lòng ả hân hoan.


Nha đầu Tiểu Đào của ả nghe ngóng tin tức về hòa thượng kia cho ả.


Hắn tên Nhất Niệm, là đệ tử được thích nhất của trụ thì đương nhiệm chùa Linh An. Mới hơn hai mươi đã nổi tiếng trong vùng vì Phật pháp tinh thâm. Bọn họ đều nói sư phụ Nhất Niệm tuyệt đối là người được chọn duy nhất cho trụ trì đời tiếp theo của chùa Linh An.


Uyển Ngọc cầm thẻ xăm xin cho tỷ muội đi tới trước mặt Nhất Niệm, nhờ hắn giải xăm.


Hắn nhìn thoáng qua, đọc chữ trên thẻ xăm:


"Kỷ niên không tọa mạc nhân chiêu, kim nhật tân hoa thượng nộn điều, thiên lý hữu duyên thiên lý hội, tha hương dị vực dã tương giao."


(


) Tạm dịch: Mấy năm ngồi không chẳng ai ngó, hôm nay trên cành hoa chớm nụ, duyên đã đến thì nghìn dặm cũng gặp nhau, tha hương đất khách cũng gặp gỡ.


“Chúc mừng cô nương, đây là xăm thượng thượng, chắc bằng hữu tốt của cô nương sẽ có một nhân duyên mỹ mãn.”


Uyển Ngọc không kịp thắc mắc tại sao hắn biết ả xin xăm giùm bằng hữu tốt, ả đã bị nụ cười của hòa thượng tuấn tú này làm thẹn thùng đỏ mặt.


Uyển Ngọc vội cầm lên tờ giải xăm, nhanh chóng rời khỏi nơi đó.


Đây là mười sáu năm qua lần đầu tiên ả cảm giác được trái tim rung động.


Một nàng hoa khôi trải qua thiên phàm, đối tượng lần đầu tiên động lòng cư nhiên là một hòa thượng?!


(


) Đại ý là trải qua nhiều phong trần, thường nói về người có nhiều trải nghiệm chuyện trai gái.


Lúc ấy Uyển Ngọc vội vàng rời khỏi chùa Linh An.


Nhưng trở về lầu xanh, nụ cười kia thường hiện ra trước mắt ả không thể xua tan đi.


Quần áo trang sức, vàng bạc châu báu mà ả thích nhất giờ cũng nhạt nhẽo.


Quay đầu nhìn lại những ân khách của mình, Uyển Ngọc cảm thấy buồn nôn.


Uyển Ngọc nghĩ, mình bệnh rồi.


Ả không kiềm được cứ lấy cớ cầu thần lạy Phật đi chùa Linh An, chỉ vì được ngắm hòa thượng lâu chút.


Thân phận của ả không bị bại lộ.


Uyển Ngọc thường đi chùa Linh An thắp nhang nên được Nhất Niệm xem là Phật tử thành kính, ngẫu nhiên bắt gặp sẽ chào hỏi. Dù hắn chỉ mỉm cười chào một tiếng cũng làm lòng ả rộn ràng, sau khi quay về sẽ vui vẻ mấy ngày.


Uyển Ngọc dần biết trừ Phật ra, sư phụ Nhất Niệm rất đa tài đa nghệ, hắn biết đánh đàn, chơi cờ, thích phẩm trà, mấy môn này gã đều biết một chút.


Hai người dần giao du nhiều hơn, có thể gọi là bạn.


Uyển Ngọc cũng cảm giác được, nghề của mình dường như bị tất cả mọi người xem thường.


Nhưng ả có thể làm sao chứ? Ả sinh ra trong lầu xanh, lớn lên ở đây, từ nhỏ tới lớn chỉ học tài nghệ của chốn phấn son, không làm nghề bán rẻ tiếng cười này thì ả biết làm nghề gì đây?


Bình Luận (0)
Comment