Người như bọn họ dù sao khác với con gái nhà lành bình thường, từ cách ăn mặc đến hành vi cử chỉ đều có khác biệt. Nếu cứ lừa mãi thì Uyển Ngọc lo sợ có một ngày bị vạch trần, cho nên tìm một cơ hội nói thẳng cho sư phụ Nhất Niệm.
Nhưng sư phụ Nhất Niệm chẳng những không có bởi vậy xem thường ả, ngược lại dùng ánh mắt hiền hòa nhìn ả:
“Chúng sinh bình đẳng. Bình thường bị người khác nhìn bằng ánh mắt không tốt, chắc trong lòng thí chủ cảm thấy rất mệt phải không?”
Đơn giản là ánh mắt dịu dàng mang chút ấm áp ấy đủ khiến ả không kiềm được rơi giọt lệ.
Người ta thường nói, cho rằng người ta thích mình là một trong ba nhầm lẫn lớn nhất của cuộc đời.
Uyển Ngọc lúc ấy gần mười sáu tuổi, dù không biết sư phụ Nhất Niệm luôn đối đãi tốt với mình phải chăng vì có tình cảm, ả chỉ biết rằng mình thích hắn.
Vì thế Uyển Ngọc phồng lên can đảm, dũng cảm tỏ tình trong một dịp hai người đơn độc ở chung.
Sư phụ Nhất Niệm hoảng loạn, còn làm ngã tách trà, mặt đỏ hồng, chắp hai tay vào nhau:
“A Di Đà Phật, thí chủ đã quá đà rồi.”
Tuy là lời từ chối nhưng Uyển Ngọc nghĩ rằng, phản ứng như thế thì chắc hắn cũng thích mình nhỉ?
Uyển Ngọc không kịp hỏi nhiều, bên cạnh có người đi tới, ả vội nhét một túi tiền mình tự thêu vào tay sư phụ Nhất Niệm, sau đó rời đi.
Hắn không từ chối chính mình, Uyển Ngọc đi chùa Linh An càng thường xuyên hơn, tuy hai người vẫn ở chung như cũ, nhưng ả cảm giác được giữa họ chậm rãi có sự ăn ý vô hình.
Ngày vui không dài lâu.
Có ngày Uyển Ngọc về lầu xanh, ma ma cười tươi báo tin tốt cho ả: Một ân khách của ả, ông chủ Tôn ở phía tây thành bỏ ra năm mươi nghìn lượng bạc chuộc ả, nói muốn ả làm tiểu thiếp thứ tám.
Uyển Ngọc đương nhiên là không muốn, trong lòng ả có người, sao chịu gả cho người khác làm tiểu thiếp?
Nhưng ma ma đã thu tiền, tuyệt đối không thể nào phun tiền ra từ chối hôn sự này.
Uyển Ngọc giả vờ vui vẻ, nói hy vọng trước khi mình chuộc thân rời khỏi lầu xanh gả cho người khác được đi chùa Linh An lần nữa, xin một quẻ xăm.
Ả muốn gặp Nhất Niệm một mặt.
Nhưng ma ma không đồng ý.
Nàng hoa khôi nhà mình ba ngày hai lần đi chùa, sao bà ta không nhìn ra có vấn đề được? Chẳng qua trước kia bà ta mở một mắt nhắm một mắt.
Nàng hoa khôi hết cách, đành sai nha đầu thiếp thân Tiểu Đào đưa giùm phong thư cho Nhất Niệm.
Trong thư nói ả muốn chạy trốn, thời gian là ngày thành thân, ả hy vọng Nhất Niệm sẽ cùng mình rời đi.
Tiểu Đào quay về nói Nhất Niệm đồng ý.
Uyển Ngọc rất vui vẻ, mặt ngoài nói với ma ma rằng sẽ chuẩn bị đồ cưới, nhưng ngầm thì lên kế hoạch nên chạy trốn như thế nào.
Cuối cùng ả thành công, chạy thoát đi, dù khó khăn nhưng ả chung quy là thành công.
Uyển Ngọc chạy tới nơi giao hẹn với Nhất Niệm, chờ đợi hắn xuất hiện.
Nhưng ả chờ mãi mà Nhất Niệm không đến.
Một ngày, hai ngày, ba ngày ả biết, hắn vĩnh viễn sẽ không đến.
Không thể quay về lầu xanh, Uyển Ngọc định rời khỏi nơi đau lòng này.
Nào ngờ ả chưa kịp rời đi thì bị một kẻ quái dị xa lạ bắt giữ.
Bộ dạng của hắn ta giống như thư sinh, nói chuyện khùng khùng điên điên. Hắn ta bắt ả vào một hang núi, nói ngày sinh tháng đẻ của ả rất tốt, buộc ả sinh con cho hắn ta.
Một, hai, ba, bốn chín đứa trẻ! Mỗi đứa đều là chưa đầy ba tháng đã bị người đàn ông kia tự tay làm chảy ra.
Khi đứa trẻ cuối cùng bị sẩy cũng là lúc Uyển Ngọc mất mạng.
Sau đó ả thành lệ quỷ, Cửu Tử Quỷ Mẫu, bị người đàn ông kia khống chế, sai khiến.
Trong khi giúp đỡ người đàn ông bắt quỷ quái thì ả cũng lục tục biết một số tin tức của những người quen cũ.
Ả biết Tiểu Đào thay thế mình làm tiểu thiếp thứ tám của ông chủ Tôn, còn đẻ một đứa con trai nên rất được yêu chiều.
Ả biết Nhất Niệm mà mình luôn nhớ thương đã thành trụ trị mới của chùa Linh An, rất là phong quang, giống như nàng hoa khôi từng nói chuyện trên trời dưới đất với hắn chưa từng xuất hiện trong cuộc đời hắn.