Cố Khanh thụt lùi mấy bước, phun ra một ngụm máu.
Người đàn ông áo đen thấy thế đang định xông lên cướp một nửa khác trong tay Cố Khanh thì nghe A Anh ở phương xa hét to:
“Đừng đuổi theo, mau rút lui!"
Thì ra Quỷ Môn két một tiếng đã mở ra.
Khoảnh khắc Bách Quỷ Lục rách làm đôi, tất cả yêu ma quỷ quái trong Bách Quỷ Lục đều biến mất khỏi tòa cao ốc.
Phán Quan và hai quỷ sai mới bước ra Quỷ Môn đã nghe Lệ Hoan giục:
“Phán Quan đại nhân, bọn chúng định trốn kìa, mau đuổi theo!”
Phán Quan cảm giác trên người A Anh có hơi thở quen thuộc, ông ấy lắc người mang theo hai quỷ sai đuổi theo phương hướng nhóm A Anh bỏ chạy.
Thôi Phán Quan trở về rất nhanh.
Ông ấy mang theo hai quỷ sai trở về, trên tay lại trống không chẳng có gì, sợi tóc còn nằm ngay ngắn không chút rối loạn.
“Phán Quan đại nhân?" Lệ Hoan nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ ngay cả Phán Quan cũng không đuổi theo đối phương kịp sao?
“Người phụ nữ kia đã chạy trốn, người đàn ông tự nổ, ta chỉ cướp được mấy thứ này."
Thôi Phán Quan xòe tay ra, chỉ thấy trong tay của ông ấy bỗng có thêm ba món đồ.
Nửa quyển Bách Quỷ Lục, hai con hồ ly thu nhỏ một lông đỏ một lông trắng.
Bách Quỷ Lục vốn tỏa vầng sáng trắng mờ giờ tối xuống.
Hai con hồ ly đều đã bị đánh ngất xỉu, bị Phán Quan thu nhỏ nắm trong lòng bàn tay, nhìn giống như hai con thú bông nhỏ đáng yêu có thể treo trên móc khóa.
Lệ Hoan cảm kích nói:
"Cảm ơn Phán Quan đại nhân hỗ trợ!"
Tuy hơi tiếc để người phụ nữ tên A Anh chạy thoát, nhưng nếu nhóm Phán Quan không kịp thời chạy đến thì đã không thể bắt về nửa cuốn Bách Quỷ Lục và hai con hồ ly.
Thôi Phán Quan hào sảng phất tay:
"Không sao!"
Chuyện này nếu nói chính xác thì có quan hệ với địa phủ, vừa rồi Thôi Phán Quan cảm giác được trên người của người phụ nữ tên A Anh có mang hơi thở của Tà Thần, tiếc rằng đã để cô ta chạy mất.
Nhóm Thôi Phán Quan bị bùa ngọc gọi đến, thời gian ở lại đây có hạn. Nếu sự tình đã xong, Thôi Phán Quan chuẩn bị mang người quay vào Quỷ Môn.
Trước khi đi, Thôi Phán Quan nháy mắt với Khương Mặc Ngôn ra hiệu tìm cơ hội gặp mặt, có chuyện cần nói.
Khương Mặc Ngôn trầm mặc gật đầu, không nói chuyện.
Thôi Phán Quan giao lại nửa quyển Bách Quỷ Lục và hai con hồ ly lông đỏ lông trắng cho Lệ Hoan xử trí.
Cố Khanh cũng thừa dịp cơ hội này nói ra suy đoán liên quan hai con hồ ly cho Lệ Hoan biết, nhắc nhở người phụ nữ liên quan vụ án giết nữ giới mãi chưa tìm được đó rất có thể là A Anh.
Lệ Hoan nghe vậy thì sờ cằm.
Đúng thật, nhớ lại lúc trước nhìn thấy hai con hồ ly xác thực có dấu vết bị khống chế.
Nhưng về chuyện A Anh là bàn tay đen sau màn trong vụ án giết người liên hoàn đó thì Lệ Hoan không dám xác định.
Đương nhiên không phải không tin Cố Khanh, chẳng qua là lúc ấy trừ lời khai của Hồ Nhất Minh rằng trong trí nhớ mơ hồ nghe được người phụ nữ kia tên A Anh, bọn họ căn bản không có manh mối nào khác.
Hơn nữa A Anh này đến đi không dấu vết, có thể chạy thoát khỏi tay Thôi Phán Quan, nếu không có nắm chắc trăm phần trăm thì tốt nhất là đừng có ý định bắt cô ta.
Nửa quyển Bách Quỷ Lục trong tay Lệ Hoan và nửa quyển trong tay Cố Khanh lại ghép vào nhau.
Nhưng làm một món pháp khí, tuy trăm con quỷ còn ở bên trong, Bách Quỷ Lục đã bị tổn hại, cần chữa trị luyện hóa lại mới có thể sử dụng.
Khoảnh khắc hai nửa Bách Quỷ Lục ghép lại, Quỷ Mẫu lúc trước biến mất thở hổn hển xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Ả sắp chết.
Lúc trước hứng nhiều công kích như vậy đã làm Quỷ Mẫu bị thương nặng, cộng thêm bản thể là Bách Quỷ Lục bị tổn hại, bị nhiều người canh chừng, nếu ả không tìm được cách hút linh khí hoặc linh hồn mới thì sẽ tan biến ngay.