Lúc tìm được thì mẹ của Tiểu Quỷ thang máy đã đánh mất ý thức vốn có lúc đấu tranh với bầy quỷ trong thân thể Quỷ Mẫu, sức mạnh quỷ hồn cũng không sót lại bao nhiêu.
Nếu chậm thêm vài ngày không chừng sẽ bị Quỷ Mẫu tiêu hóa.
Cố Khanh nhìn quỷ hồn tứ chi tàn khuyết, vẻ mặt đờ đẫn ở trước mắt, cô thở dài một hơi, lấy ra một lá bùa thu mẹ của Tiểu Quỷ vào trong.
Tốt nhất nuôi thêm ít ngày trước khi đưa đi gặp Tiểu Quỷ, nếu không thì Tiểu Quỷ thang máy thấy bộ dạng của mẹ như vậy không chừng sẽ khóc lụt thang máy.
Còn lại hơn tám trăm quỷ hồn phần lớn không có ý thức, ở trạng thái chỉ biết chém giết theo bản năng, sót lại vài con có ý thức tự chủ hoàn toàn thì đều là lệ quỷ rất dữ dằn.
Tất cả đành nhờ vào các vị đồng nghiệp Bộ Đặc Dị và Phật Môn, Tiên Môn cùng chậm rãi độ hóa.
Tối hôm đó.
Khương Mặc Ngôn về nhà.
Mới vừa mở đèn thì vành tai anh nhích nhẹ, lập tức nhìn về phía sofa. Quả nhiên, Thôi Phán Quan đang nằm dài trên đó chờ Khương Mặc Ngôn trở về.
"Ngươi về rồi?” Thôi Phán Quan nhìn Khương Mặc Ngôn ngồi xuống sofa đơn ở bên cạnh.
Vẻ mặt Thôi Phán Quan nghiêm túc hỏi:
“Tại sao thả người phụ nữ kia đi?”
Đúng vậy, Thôi Phán Quan nghĩ như thế.
Khương Mặc Ngôn cố ý thả người phụ nữ tên A Anh rời đi.
Khương Mặc Ngôn trong trạng thái con người có lẽ đánh không lại đối phương.
Nhưng chỉ cần Khương Mặc Ngôn hồn phách lìa xác, phục hồi sức mạnh Âm Dương Tuần Tra Sử thì sẽ dễ dàng bắt được A Anh.
Tuy hồn phách lìa xác ở một mức độ nào đó sẽ giảm tuổi thọ của con người Khương Mặc Ngôn, nhưng làm Âm Dương Tuần Tra Sử, truy tra tung tích của Tà Thần là trách nhiệm của anh. Thôi Phán Quan tin tưởng Khương Mặc Ngôn biết nên lựa chọn như thế nào.
Vẻ mặt Khương Mặc Ngôn hơi mờ mịt, anh vươn tay ra, lật bàn tay lại, trong tay xuất hiện một cục đá màu đen.
“Cô ta luôn không đánh thật với ta, còn nhét thứ này vào tay ta.” Khi nói đến câu này thì biểu cảm của Khương Mặc Ngôn trở nên rất kỳ lạ.
“Phụt!” Thôi Phán Quan vốn chỉ là tùy ý nhìn, sau đó suýt sặc.
Nên mừng vì ông ấy không uống nước, nếu không thì đây là một trong những trường hợp mà Thôi Phán Quan không muốn nhớ lại từ lúc chào đời tới nay
“Ôi! Sao cô ta có thể đưa thứ này cho ngươi? Không đúng, nên hỏi là sao cô ta có thứ này được?!”
Thôi Phán Quan nhận lấy thứ trên tay Khương Mặc Ngôn, cẩn thận phân biệt:
“Đúng rồi, đúng là nó!”
Năm xưa Tà Thần vốn là một tảng đá màu đen, hấp thu các loại cảm xúc tham si oán hận xấu xí trong tính người tu luyện thành tinh quái.
Về sau vì hấp thụ càng nhiều cảm xúc mặt trái để tăng lên sức mạnh của mình, hắn lợi dụng bản thân lưu trữ cảm xúc mặt trái đi ảnh hưởng người đương quyền và quyền quý thời đó tàn sát lẫn nhau, tạo thành thiên hạ loạn lớn, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
Cuối cùng Tà Thần bị địa phủ ra mặt bắt lấy, trấn áp trong địa ngục Vô Gián.
Về sau Tà Thần chạy ra địa phủ thì bặt tin luôn.
Dạo gần đây Khương Mặc Ngôn vô tình phát hiện ra hơi thở của Tà Thần trong vụ án địa phủ giả, khiến địa phủ có thể theo manh mối này tìm được chút dấu vết Tà Thần để lại trên thế gian này.
Cục đá đen nhỏ làm bản thể của Tà Thần, qua sự hợp tác của cục cảnh sát và cơ cấu quốc gia, nó đã bị chia làm chín cục nhỏ chia ra trấn áp ở nơi khác nhau.
Mà hiện tại trên tay của ông ấy đang cầm một mảnh nhỏ của bản thể Tà Thần mà Khương Mặc Ngôn mới vừa đưa qua.
“Người phụ nữ kia không phải là đồng bọn của Tà Thần sao?” Thôi Phán Quan nghi hoặc hỏi: “Tại sao cô ta đưa cái này cho ngươi?”