Khương Mặc Ngôn lắc đầu, anh tin tưởng mình chưa từng gặp người phụ nữ này, anh cũng cảm giác được đối phương đưa đá đen cho mình không phải có lòng tốt.
Nhưng hiển nhiên Thôi Phán Quan đã không đặt chú ý vào người phụ nữ kia.
“Mặc kệ cô ta là địch hay bạn, ít nhất tặng cho mảnh nhỏ bản thể Tà Thần. Chỉ cần có nó, việc chúng ta sưu tầm Tà Thần có thể đi vào giai đoạn tiếp theo!”
Thôi Phán Quan nâng cục đá nhỏ màu đen lục lọi tủ của Khương Mặc Ngôn, rốt cuộc lấy ra một bình nhỏ dùng để đựng lá trà.
Ông ấy đổ hết lá trà ra, bỏ đá đen nhỏ vào, dán mười mấy hai mươi phong ấn lên bình mới chịu dừng lại.
Làm xong tất cả điều này, Thôi Phán Quan mới ngước đầu nhìn hướng Khương Mặc Ngôn: “Nghe nói bản thể Tà Thần có sức mạnh phóng lớn cảm xúc mặt trái của con người, ngươi cầm lâu như vậy, có cảm giác gì không?”
Thôi Phán Quan hỏi xong phản ứng lại, tự giễu nói một câu: “Suýt chút quên, ngươi mình đầy công đức, cái gì đều không thể ảnh hưởng ngươi được, ta hỏi ngươi làm gì?!"
Khương Mặc Ngôn nhìn bàn tay của mình, nhẹ nắm lại.
Vừa rồi anh chẳng những không cảm thấy có bất cứ khó chịu, ngược lại có cảm giác quen thuộc.
Hôm sau, khi Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn đi công ty như bình thường thì thư ký Lâm nhận được tin lập tức tới tìm.
“Hai vị đại sư, vấn đề ở đây đã giải quyết rồi sao?" Thư ký Lâm cố ý áp thấp âm thanh, giống như băng đảng bí mật gặp nhau.
Cố Khanh nhìn xung quanh, cảm thấy có chút thần kỳ.
Rõ ràng ngày hôm qua có một trận chiến lớn, nơi này bị phá hủy lung tung, cư nhiên trong một đêm hoàn toàn phục hồi, không bị ai phát hiện.
Xem ra trong quốc gia có nhiều người tài ba.
Cố Khanh gật đầu với thư ký Lâm:
“Đã hoàn toàn giải quyết."
Nghe vậy, thư ký Lâm lộ ra nở nụ cười thoải mái:
“Thế thì tốt quá!”
Anh ta lại nói: “Hai vị yên tâm, có liên quan chuyện báo cáo thực tập thì công ty sẽ giải quyết hết cho. Còn thù lao cho chuyện này, chờ chủ tịch xác minh xong sẽ lập tức gửi vào tài khoản của hai người.”
Thư ký Lâm cho rằng Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn giải quyết xong còn đến công ty ngay là muốn giải quyết chuyện báo cáo thực tập và tiền công.
Cố Khanh gật đầu: “Chuyện này thì thư ký Lâm cứ tiến hành giao tiếp với bộ trưởng của chúng tôi là được.”
“Hôm nay tôi chỉ muốn đến gặp một bạn nhỏ.” Cố Khanh chỉ hướng thang máy, đá lông nheo với anh ta.
Thư ký Lâm cứng ngắc, hiển nhiên nhớ lại mấy chuyện xui xẻo trong thang máy, vội nói:
“Thế thì hai vị cứ tự nhiên, tôi còn bận việc, xin phép đi trước.”
Nói xong, thư ký Lâm đi hướng cầu thang bộ.
Cố Khanh cảm thấy, thư ký Lâm có lẽ bị ám ảnh tâm lý, từ đây về sau trong một khoảng thời gian dài sẽ không đi thang máy.
Thi phép chú xem nhẹ ở cửa thang máy, anh và cô đi vào trong.
"Các người làm cái gì?"
Lần này, Tiểu Quỷ chủ động xuất hiện.
Trước kia bởi vì ngày mười tháng bảy nên một đám quỷ ra ngoài trốn, không ngờ trở về đã cảm thấy toàn bộ tòa nhà đều khác hẳn.
Cố Khanh cười híp mắt: “Về sau ngày mười tháng bảy các ngươi không cần ra ngoài trốn nữa.”
Mắt Tiểu Quỷ sáng rực hỏi:
“Ngươi đã giải quyết bọn họ? Ngươi giỏi quá!”
Tiểu Quỷ vui mừng không chỉ vì Cố Khanh giải quyết hang quỷ, còn vì nếu cô lợi hại như thế thì chắc chắn có thể tìm được mẹ của nó.
"Còn có một tin tốt " Cố Khanh nói: “Ta đã tìm được mẹ của ngươi.”
“Thật hả?!” Tiểu Quỷ trợn to mắt, bộ dáng không dám tin.
Cố Khanh gật đầu: “Đương nhiên là thật. Chẳng qua, mẹ của ngươi bị thương một chút, cần thời gian khôi phục."
Nhìn đôi mắt cún long lanh của Tiểu Quỷ, Cố Khanh không kiềm được nói:
“Nếu ngươi muốn gặp bà ấy thì theo ta về không?”
Khi nói lời này, Cố Khanh bỗng có cảm giác mình giống mẹ mìn lừa con nít.
Tiểu Quỷ không chút suy nghĩ gật đầu, nói:
“Được, nhưng các ngươi chờ chút.”