Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 488 - Chương 489: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 489: Vô Đề

Nhâm Đông Minh uống nước xong, tỉnh táo lại, cười nói: “Có thể là bởi vì gần đây nhận một bộ phim nên áp lực hơi lớn. Nàng cũng biết ta càng nổi tiếng thì nhận được phim yêu cầu kỹ thuật diễn cũng càng lúc càng cao."


Nhâm Đông Minh nhìn Lục Tú gật đầu, dường như tiếp thu giải thích này.


Anh ấy giả vờ vô tình hỏi:


“Lục Tú, nàng luôn thích kể chuyện Hoa tướng công cho ta nghe, câu chuyện này có hàm nghĩa gì đặc biệt sao?”


Lục Tú hoảng hốt một lúc, tiếp đó chớp chớp mắt nói: “Ta chỉ là ngẫu nhiên nghe được câu chuyện này, nội dung về mẫu đơn xanh nên mới nhớ kỹ. Chàng nghĩ đến cái gì sao?”


Nhâm Đông Minh lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy hơi chóng mặt, ngẫu nhiên nhớ tới chuyện này nên muốn hỏi nàng.”


Lục Tú ôm cánh tay của Nhâm Đông Minh, tựa vào vai anh ấy:


“Vất vả cho chàng quá, nhưng đây là vì chúng ta về sau có thể bên nhau dài lâu, nhất định phải tiếp tục tu luyện sức mạnh tín ngưỡng.”


Nhâm Đông Minh nắm bàn tay của Lục Tú, nhẹ vuốt ve.


"Yên tâm, vì nàng, dù thế nào ta cũng phải cố gắng sống sót!”


Một đôi yêu nhau tâm sự một lúc, thấy sắc trời hửng sáng, Nhâm Đông Minh lại sắp ra ngoài quay phim.


Mới đầu nằm mơ, Nhâm Đông Minh thật sự cho rằng chỉ là bị áp lực quá lớn, thêm vào luôn nghe Lục Tú kể câu chuyện này khiến mình ngày nghĩ đêm mơ.


Mãi khi quay phim thì Nhâm Đông Minh thoáng cảm thấy có gì đó không đúng.


Nhâm Đông Minh đang đóng một bộ phim cổ trang, trùng hợp diễn nhân vật thư sinh.


Khi quay đến cảnh tượng thư sinh đang viết thư, vốn nên ngừng quay, để diễn viên đóng thế viết thay.


Nhưng khoảnh khắc cầm bút lông, không hiểu sao Nhâm Đông Minh cầm bút viết tiếp. Đạo diễn thấy anh ấy viết được nên không hô cut, cho đến khi anh ấy viết xong một phong thư.


Chờ khi anh ấy tỉnh táo lại thì cảm thấy sửng sốt.


Nét chữ tiểu giai trên giấy rất đẹp, không luyện chữ mười, hai mươi năm tuyệt đối viết không ra.


“Trời ạ! Không ngờ Tiểu Nhâm biết viết bút lông, chắc tập mấy năm rồi nhỉ?” Đạo diễn rất vui khi phát hiện ra Nhâm Đông Minh còn có kỹ năng viết chữ bằng bút lông.


Nhâm Đông Minh mỉm cười thản nhiên nói:


“Do hồi nhỏ cha mẹ cứ bắt tôi phải học một môn kỹ năng, chọn đại trúng môn viết bút lông.”


Diễn viên đóng thay ở bên cạnh lên tiếng:


“Thầy Nhâm viết chữ đẹp thật, để tôi viết thì thua xa thầy.”


Nhâm Đông Minh cứ thế nói cười ứng đối đám người nhìn anh ấy viết chữ bút lông, nhưng lưng anh ấy ướt mồ hôi lạnh.


Từ nhỏ đến lớn Nhâm Đông Minh chưa từng tập viết chữ bằng bút lông, càng miễn bàn có công lực mười, hai mươi năm.


Nghĩ đến giấc mơ kia, Nhâm Đông Minh hơi bàng hoàng.


Mấy ngày nay anh ấy không mơ thấy giấc mộng kia nữa, nhưng hành vi cử chỉ dường như từ từ có một ít thay đổi.


Đột nhiên biết viết chữ bút lông, hơn nữa còn công lực thâm hậu chỉ là một trong số đó.


Một vài món ăn mà Nhâm Đông Minh vốn không thích, không hiểu sao đột nhiên gắp thử, sau khi ăn xong cảm thấy rất ngon.


Nhâm Đông Minh vốn thích nghe nhạc hot hiện nay, bây giờ không thích nữa, cảm thấy tiếng đàn cổ hay hơn.


Biến đổi từng chút một này khiến Nhâm Đông Minh cảm thấy càng lúc càng hoảng.


Tất cả điều này đều có liên quan đến Lục Tú, câu chuyện kia sao?


Nhưng Nhâm Đông Minh không cảm thấy Lục Tú sẽ hại mình.


Dù sao từ lúc ban đầu khi anh ấy bị nguy hiểm mạng sống đã được Lục Tú cứu, sau này dạy phương pháp tu luyện cho anh ấy. Quan trọng nhất là anh ấy yêu Lục Tú, cũng tin tưởng nàng yêu mình.


Bệnh tim kỵ nhất là ưu tư nhiều.


Khoảng thời gian trước mơ ác mộng, thêm vào thời gian này anh ấy lo âu sự biến đổi của mình, đi đến lẽ tất nhiên là tái phát bệnh tim. Sau khi diễn xong một màn, sắc mặt Nhâm Đông Minh tái nhợt, rịn mồ hôi trán, còn chưa kịp nói chuyện đã hôn mê bất tỉnh.


Nhâm Đông Minh bị đưa đến bệnh viện kiểm tra, tuy rằng phát bệnh không đặc biệt nghiêm trọng, nhưng đạo diễn lo lắng nên cho anh ấy nghỉ vài hôm.


Bình Luận (0)
Comment