Tuy nếu khám sức khỏe thì Nhâm Đông Minh vẫn là người bị bệnh tim, nhưng đã lâu rồi trái tim của anh ấy không bị bệnh.
Nhưng không biết có phải vì Lục Tú bình thường hay kể cùng một câu chuyện cho Nhâm Đông Minh nghe hay không, một tuần trước anh ấy thường nằm mơ.
Trong giấc mơ đó, anh ấy là Hoa tướng công yêu hoa đến si mê trong câu chuyện Lục Tú kể.
Anh ấy từ nhỏ đã thông minh hơn người, đọc thuộc lòng tứ thư ngũ kinh, sớm thi đậu công danh tú tài, được gán cho danh hiệu thần đồng.
Nhưng đây không phải điều anh ấy muốn, anh ấy yêu hoa, thích trồng hoa, ngắm từng bông hoa từ chớm nụ đến nở rộ. Đọc sách thi công danh chỉ vì theo tâm nguyện của cha anh ấy, trong nhà phải có một tú tài.
Bởi vì yêu hoa đến si mê, sau khi anh ấy thi đậu tú tài liền tuyên bố với người nhà là không có hứng thú làm quan, cũng sẽ không tiếp tục thi nữa.
Trong mơ, gia cảnh của anh ấy giàu có, cha mẹ anh ấy chỉ có một đứa con nên vô cùng yêu thương. Về chuyện anh ấy dồn tất cả tinh lực vào trồng hoa, còn mở mang thành một vườn hoa lớn thì cha mẹ từng khuyên nhủ, mắng chửi, sau cùng tùy ý, chỉ cần anh ấy sống vui vẻ là được.
Một ngày nọ anh ấy gặp một ông già.
Ông già nói:
“Trong vườn hoa của ngài muôn hoa đua nở, trong đó loại mẫu đơn đặc biệt xinh đẹp, nhưng còn thiếu một loại thượng đẳng.”
Anh ấy ở trong mơ yêu hoa vô cùng, nghe nói có một loại hoa thượng đẳng mình chưa từng gặp thì tự nhiên là hỏi thăm ông già.
Ông già nói loại hoa thượng đẳng đó là mẫu đơn xanh, đúng dịp ông ta có một gốc hoa này.
Không có những khó khăn vất vả như trong chuyện kể, sau khi anh ấy dâng lên nhiều vàng bạc thì ông già cho anh ấy một gốc mẫu đơn xanh nghe nói là hiếm có trên đời.
Thật sự rất đẹp!
Khoảnh khắc nhìn thấy gốc hoa mẫu đơn xanh kia thì anh ấy nghe được tiếng cảm thán trong lòng mình, những ngày sau đó anh ấy hoàn toàn bị gốc hoa này mê hoặc.
Sắc xuân đầy vườn đều không bằng đóa hoa ở trước mắt.
Anh ấy chẳng quan tâm hoa trong vườn nữa, chỉ lo chăm sóc mẫu đơn xanh, lúc ăn lúc ngủ đều phải nhìn thấy nó mới yên lòng, bình thường còn thích nói chuyện cùng mẫu đơn xanh.
Nhưng ngày vui không dài lâu.
Rõ ràng anh ấy xem như chuyên gia nuôi hoa, nhưng mẫu đơn xanh vào tay anh ấy từ nở rộ dần trở nên héo tàn.
Càng thích bao nhiêu thì càng sợ hoa tàn bấy nhiêu.
Anh ấy lại đi xin ông già tặng hoa cho mình chỉ cho cách chăm sóc.
Ông già dựa vào vàng bạc mà anh ấy dâng lên đã có cuộc sống giàu sang.
"Lão nhân gia, vãn bối hổ thẹn. Ngài tặng gốc hoa thượng đẳng hiếm có này cho ta, đáng tiếc ta lại không có biện pháp nuôi sống nó."
"Dám hỏi lão nhân gia, gốc hoa mẫu đơn xanh này còn cứu được không?" Anh ấy nghe mình ở trong mộng hỏi.
Ông già đã lâu rồi không trồng hoa nữa nhấp một ngụm trong ly rượu, cười nói:
“Cứu được, tất nhiên cứu được.”
Anh ấy nghe vậy mừng rỡ vội hỏi:
“Cứu như thế nào?”
Ông già cười nói:
“Vị công tử này có biết tại sao mẫu đơn xanh này thưa thớt, khó bồi dưỡng như vậy không?”
Anh ấy trong mơ đương nhiên rất muốn biết.
Chỉ thấy ông già mỉm cười, trong nháy mắt đó bỗng nhiên trở nên rất kỳ dị:
“Mẫu đơn xanh có linh tính, phương pháp gieo trồng bình thường khó mà thỏa mãn nhu cầu sinh tồn của nó. Muốn bồi dưỡng mẫu đơn xanh đẹp nhất, hiếm nhất thì phải tưới bằng máu.”
Mẫu đơn xanh từ từ héo úa trong tay anh ấy dường như biến thành bộ dạng khác, trên đóa hoa như có một cái mồm máu kêu gào đòi được cung cấp máu tươi.
"A!"
Nhâm Đông Minh bị bừng tỉnh.
"Đông Minh, chàng sao thế?” Lục Tú mặc váy màu xanh nhạt bưng tách nước ấm ngồi cạnh giường anh ấy.
Nhâm Đông Minh liếc qua Lục Tú, con ngươi co rút:
“Không, không có gì, chẳng qua mơ thấy ác mộng, bị dọa thôi.”
Lục Tú cau mày đưa ly nước cho Nhâm Đông Minh, nhìn anh ấy uống một ngụm, nói: “Gần đây dường như chàng thường ngủ không ngon, hay mơ ác mộng, chàng bị sao vậy?”