Cảm giác được lạ thường, Phù Minh làm phó bộ trưởng Bộ Đặc Dị đương nhiên là không thể nào luôn ngồi canh chừng trước cửa khu dân cư chỉ vì điều tra Nhâm Đông Minh.
Phù Minh gọi điện thoại cho Ngư Tử Ngang, giao chuyện này cho gã, dặn phải tra rõ Nhâm Đông Minh rốt cuộc có cái gì lạ thường.
Phù Minh mơ hồ cảm giác muốn giải quyết vấn đề của con trai bộ trưởng Cao e rằng cần có Nhâm Đông Minh.
Mới hai ngày Ngư Tử Ngang đã truyền tin về: Nhâm Đông Minh nuôi một hoa yêu.
Nói cũng đúng dịp, thật ra Ngư Tử Ngang vốn định điều tra từ từ, nhưng gã đúng dịp trông thấy Lục Tú đi ra ngoài.
Lục Tú làm hoa yêu, bình thường không ra khỏi cửa.
Bản thể của nàng là một đóa mẫu đơn xanh, bình thường chỉ cần tưới ít nước, phơi nắng là được, thậm chí không cần ăn cơm, nên cũng không phải ra ngoài đường.
Nhưng Nhâm Đông Minh tái phát bệnh tim, nàng cần chăm sóc anh ấy, lúc đi ra ngoài mua đồ thì bị Ngư Tử Ngang ngồi canh chừng phát hiện ra tung tích.
Hoa yêu sao.
Trong phòng làm việc, Phù Minh dùng ngón tay gõ mặt bàn. Nghe nói hoa yêu làm Bách Hoa lộ có thể kéo dài tuổi thọ, chữa trăm bệnh, ước chừng vấn đề nhỏ như phục hồi vẻ ngoài cũng có thể giải quyết?
Phù Minh nghĩ đến bởi vì tới bình cảnh mà mấy năm rồi chưa đột phá linh lực, lòng rạo rực.
Cố Khanh nhận được điện thoại của Lệ Hoan.
“Nhâm Đông Minh và hoa yêu của anh ta xảy ra chuyện.” Điện thoại vừa kết nối Cố Khanh đã nghe thấy một câu như vậy.
"Chuyện gì?" Cố Khanh nhíu mày.
"Thật ra chị cũng không quá rõ ràng, chỉ là đột nhiên nhận được điện thoại của Nhâm Đông Minh, nói anh ta vào bệnh viện, Lục Tú xảy ra chuyện, muốn nhờ chúng ta giúp.” Lệ Hoan đọc địa chỉ: “Em dẫn người đi qua nhìn xem, chị cảm thấy chuyện này hơi không đơn giản."
Lúc ở thành phố S thì Lệ Hoan đã cố ý phái người giám thị nhóm Nhâm Đông Minh.
Nhưng phát hiện quan hệ yêu đương của một người một yêu, chỉ lo làm ngôi sao hấp thu sức mạnh tín ngưỡng, kéo dài tuổi thọ của Nhâm Đông Minh, không làm chuyện gì thương thiên hại lý, thế là Lệ Hoan ra mặt tỏ vẻ, chỉ cần không làm chuyện trái với lẽ trời, thông thường Bộ Đặc Dị sẽ không cưỡng bức bắt yêu, còn để lại số điện thoại cho họ.
Tuy nhiên Nhâm Đông Minh là ngôi sao, về sau đi thủ đô, Lệ Hoan có nhắc sơ chuyện này với Tạ Giác.
Không phải việc lớn gì, ở thủ đô cũng có nhiều yêu tinh hóa thành hình người giấu trong nhân gian. Tôn chỉ của Bộ Đặc Dị luôn là đặc biệt chú ý, nhưng không làm việc thương thiên hại lý thì mặc kệ.
Tạ Giác nghe qua rồi thôi, không báo cho Bộ Đặc Dị.
Không ngờ Nhâm Đông Minh dù gì cũng là ngôi sao, cư nhiên sẽ có người dám xuống tay bên cạnh anh ấy.
Sau khi nhận được điện thoại của Lệ Hoan, Cố Khanh báo cho Tạ Giác biết.
Tạ Giác trầm ngâm giây lát, tỏ vẻ muốn đi cùng cô.
Trong chuyện này có phần lỗi của anh ấy không suy xét chu đáo.
Lệ Hoan đã báo cho anh ấy biết nhưng không khiến anh ấy xem trọng, bởi vì trong thủ đô thường hay có tình huống như vậy. Tạ Giác cho rằng nhân vật công chúng như Nhâm Đông Minh càng nổi tiếng càng khó bị nguy hiểm, bởi vậy không chú ý quá nhiều.
Cố Khanh và Tạ Giác đến biệt thự của Nhâm Đông Minh.
Nhâm Đông Minh vốn nằm viện, nhưng chuyện Lục Tú càng ít người biết càng tốt, sau khi kiểm tra xác định là tái phát bệnh tim thì anh ấy khăng khăng đòi ra viện về nhà.
Bộ dạng của Nhâm Đông Minh tệ hơn mấy ngày trước Cố Khanh xem buổi phỏng vấn của anh ta trên TV nhiều.
Nhâm Đông Minh hiện tại gầy rọp, đi mở cửa thôi cũng đã thở hổn hển.
Tạ Giác vừa vào trong đã mở miệng hỏi:
"Xảy ra chuyện gì? Hoa yêu của anh mất tích?”
"Khụ khụ!" Nhâm Đông Minh thật sự rất suy yếu, khi ho dường như muốn văng phổi ra ngoài.
“Các các người là người mà bộ trưởng Lệ Hoan kêu tới sao? Mau, mau giúp tôi, Lục Tú cô ấy mất tích rồi! Tôi lo lắng cô ấy xảy ra chuyện!"