“Anh bình tĩnh lại đã.” Cố Khanh nhíu mày nói: “Hãy kể lại đầu đuôi sự tình, nếu không thì chúng tôi không có biện pháp giúp anh.”
Nhâm Đông Minh hít sâu mấy lần, hơi bình ổn lại.
"Chắc hẳn các người đều nhìn ra được tôi vừa sinh ra đã bị bệnh tim, vốn không sống được mấy năm. Bởi vì có sự xuất hiện của Lục Tú, cô ấy cứu tôi, còn dạy tôi tu luyện công pháp, tôi mới có thể làm ngôi sao, hơn nữa càng lúc càng khỏe mạnh sống tiếp.”
"Mấy ngày hôm trước, tôi bởi vì mệt nhọc quá độ mà tái phát bệnh tim, xin phép nghỉ ở nhà hai ngày. Nhưng sáng hôm qua, Lục Tú ra ngoài mua đồ cho tôi, tôi bỗng cảm giác trái tim đau nhói, không hít thở được”
“Tôi gắng gượng gọi 120, xe cấp cứu tới kịp lúc mới nhặt về một cái mạng của tôi.”
“Nhưng việc này không thể nào!” Dù đang sốt ruột, còn trong trạng thái bị bệnh thì Nhâm Đông Minh vẫn giữ quy phạm lễ nghi tốt đẹp.
“Lục Tú từng nói chỉ cần tôi luôn kiên trì, hấp thu càng nhiều sức mạnh tín ngưỡng dùng để tu luyện thân thể thì sẽ càng lúc càng khỏe. Nhưng lần này tôi vào bệnh viện, bác sĩ lại nói trái tim của tôi càng lúc càng yếu sau đó kỳ dị chuyển biến tốt đẹp."
Hơn nữa.
Nhâm Đông Minh sờ cánh tay, vị trí bị đồng hồ che có một dấu ấn hoa mẫu đơn.
“Giữa tôi và Lục Tú có cảm ứng, nếu tôi bị gì thì cô ấy sẽ lập tức đi tới bên cạnh tôi. Nhưng lần này tôi bị bệnh đột phá phải nhập viện, mãi đến hôm nay vẫn không phát hiện một chút tung tích của Lục Tú.”
Nhâm Đông Minh mang theo Cố Khanh cùng Tạ Giác đi tới phòng ngủ, trong lồng chụp thủy tinh vẫn còn chậu hoa, nhưng đóa hoa mẫu đơn xanh nở rộ đã biến mất.
Tạ Giác đến gần lồng chụp thủy tinh, mở ra nhìn quanh chậu hoa, sau đó quay về nhìn kỹ Nhâm Đông Minh:
“Trừ những điều này ra không có manh mối khác sao?”
Nhâm Đông Minh cố nhớ lại:
“Hẳn là không còn nữa?”
"Khanh Khanh, chúng ta đi thôi!" Tạ Giác quay đầu nói.
Cố Khanh gật đầu, chuẩn bị cùng Tạ Giác rời khỏi.
“Này hai vị, đã tìm được manh mối của Lục Tú rồi sao?” Nhâm Đông Minh thấy Cố Khanh và Tạ Giác chỉ nhìn thoáng qua rồi chuẩn bị đi thì không phản ứng lại.
Phát hiện hai người thật sự không nói gì nữa, sắp ra khỏi nhà, Nhâm Đông Minh mới thật sự sốt ruột:
“Hai vị đại sư, các người làm vậy là sao? Chẳng phải bộ trưởng Lệ Hoan kêu các người đến giúp tôi sao?!”
Cố Khanh quay đầu lại, trên mặt mang theo chút không kiên nhẫn.
"Nhâm Đông Minh đúng không? Tôi nghĩ chúng ta đã gặp nhau không chỉ một lần."
Nhâm Đông Minh gật đầu, có chút ngượng ngùng nói:
“Cố đại sư, thực xin lỗi, lúc trước luôn lo đại sư sẽ tổn thương Lục Tú nên cứ tránh né đại sư.”
Cố Khanh cười cười: “Trốn tránh tôi thì cũng có thể hiểu được, nhưng anh xác định, thật sự muốn tìm về Lục Tú sao?”
Nghe hỏi, đáy mắt Nhâm Đông Minh vụt qua một chút giãy giụa, tiếp theo nói: “Đại sư hỏi vậy là sao? Lục Tú là người yêu của tôi, đương nhiên tôi muốn tìm được cô ấy!”
Cố Khanh gật đầu, nói:
“Vậy nếu anh muốn tìm cô ấy thì tại sao giả vờ bệnh tim tái phát nghiêm trọng, không có cách nào đi tìm? Tôi nghĩ lúc ấy đau nhói nhưng chắc không nghiêm trọng đến mức cần gọi 120 chứ? Dù sao anh cũng là người tu luyện đấy thôi.”
Câu nói của Cố Khanh khiến Nhâm Đông Minh trực tiếp biến sắc mặt.
Cố Khanh nói tiếp:
“Hay anh cho rằng kỹ xảo biểu diễn đó có thể qua mắt được tôi và anh của tôi?”
Cố Khanh chỉ hướng dấu ấn hoa mẫu đơn trên cổ tay của Nhâm Đông Minh:
“Nếu anh học được dùng tín ngưỡng để tu luyện, vậy thì trên người ít nhiều cũng có linh lực, vừa có thể giảm bớt ốm đau trên người anh, mặt khác dấu ấn này là dấu ấn bản mệnh của bộ tộc hoa yêu, chuyên môn để lại trên người bầu bạn.”