Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 492 - Chương 493: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 493: Vô Đề

“Chỉ cần anh muốn tìm cô ấy, đưa linh lực vào dấu ấn đó liền có thể cảm ứng được chỗ ở của cô ấy, cần gì tìm chúng tôi đến!”


Nét mặt của Nhâm Đông Minh là tổng hợp nhiều loại cảm xúc.


Vui vẻ, nghi hoặc, mê mang, hoảng sợ, áy náy còn có một chút thẹn quá thành giận.


Nhưng đối diện Cố Khanh cùng Tạ Giác thì anh ấy không dám tức giận.


Yên lặng nửa ngày mới nghe giọng nói của Nhâm Đông Minh:


“Tôi tôi yêu Lục Tú, nhưng tôi sợ cô ấy.”


“Cô ấy cứu mạng của tôi, cùng tôi hiểu nhau yêu nhau, nhưng hiện tại tôi không dám xác định cô ấy rốt cuộc yêu tôi hay xuyên qua tôi nhìn người khác."


Nhâm Đông Minh kể lại cho Cố Khanh và Tạ Giác về ác mộng trong khoảng thời gian trước, sau khi nằm mơ thì mình sản sinh biến hóa thế nào.


Nhâm Đông Minh hỏi: “Các người đều là thuật sĩ huyền học, xin hãy nói cho tôi biết rốt cuộc tại sao sẽ xuất hiện loại tình huống này?"


Cố Khanh sờ cằm:


“Theo như lời của anh thì ở trong mơ anh cảm thấy mình là Hoa tướng công, hơn nữa sau khi tỉnh lại thì tính cách, thói quen, hành vi thói quen, cùng với đột nhiên học được kỹ năng đều là nghiêng Hoa tướng công kia, vậy không chừng giấc mơ đó là ký ức kiếp trước của anh.”


Người bình thường trước khi đầu thai đều uống canh Mạnh bà, quên ký ức kiếp trước.


Nhưng sau khi đầu thai gặp một số tình huống đặc biệt cũng có trường hợp thức tỉnh ký ức kiếp trước.


Nghe Cố Khanh nói đó là kiếp trước của mình, điều đó không khiến Nhâm Đông Minh thấy vui.


Nhớ lại kiếp trước, tất cả thói quen đều nghiêng hướng đời trước.


“Như vậy thì tôi còn là chính tôi sao? Các người xác định thế này gọi là nhớ lại ký ức kiếp trước mà không phải đoạt xá trọng sinh sao?!"


Đối với Nhâm Đông Minh, nếu đã chuyển thế đầu thai thì kiếp trước và kiếp này là hai người khác nhau, tại sao nhất định phải nhớ lại kiếp trước chứ?


Hơn nữa nếu kiếp trước của anh ấy là người tên Hoa tướng công, vậy phải chăng Lục Tú là cây hoa mẫu đơn xanh kia?


Kiếp trước nàng và anh ấy có liên hệ như thế nào?


Phải chăng hai người gặp gỡ đã được sắp đặt trước?


Tất cả điều này đều là rối rắm của Nhâm Đông Minh.


“Nếu anh gọi điện thoại mời chúng tôi đến đây thì chắc vẫn muốn tìm cô ấy.” Cố Khanh đánh gãy Nhâm Đông Minh tiếp tục rối rắm.


Nhâm Đông Minh gật đầu, dù rối rắm cỡ nào thì chuyện Lục Tú cứu anh ấy, hai người yêu nhau đều là thật, anh ấy không hy vọng Lục Tú có nguy hiểm gì.


Nhìn bộ dạng này của Nhâm Đông Minh, Cố Khanh thầm trợn trắng mắt. Cô cho rằng tình yêu của Nhâm Đông Minh hơi bị nông, có lẽ là cảm kích diễn sinh từ ơn cứu mạng chăng? Cố Khanh không rõ lắm.


Cố Khanh chỉ dẫn:


“Vậy thì làm theo cách tôi vừa nói với anh, cảm ứng Lục Tú rốt cuộc ở đâu, phát sinh chuyện gì.”


Nhâm Đông Minh làm theo, nhắm mắt lại, đưa linh lực trong người về phía dấu ấn mẫu đơn trên cổ tay, mặc niệm: Lục Tú, Lục Tú, nàng đang ở đâu? Nàng đang ở đâu?


Dường như anh ấy cảm giác được Lục Tú bị người ta bắt.


Bốn phía là căn phòng trắng xóa, chính giữa đặt một chậu hoa, xung quanh lắp đèn chiếu sáng, nước sung túc, giống như là phòng ngừa Lục Tú không có ánh sáng và nước sẽ chết vậy.


“Lục Tú, Lục Tú.” Nhâm Đông Minh kêu gọi.


Lục Tú ngồi trên giường dường như nghe được tiếng gọi của Nhâm Đông Minh, ngẩng đầu nhìn bốn phía, nhưng khi thấy camera lắp ở bốn phía thì bình tĩnh lại.


“Đông Minh?” Lục Tú hỏi trong lòng.


“Nàng đang ở đâu? Nói vị trí cho ta biết.” Phát hiện hai người thật sự có thể liên hệ thông qua dấu ấn, Nhâm Đông Minh nhanh chóng hỏi thăm vị trí của Lục Tú.


Nào ngờ Lục Tú lắc đầu, nhủ thầm:


“Lúc trước ta ra khỏi nhà thì đột nhiên bị bắt, ngất xỉu. Sau khi tỉnh lại liền phát hiện chính mình ở trong căn phòng này.”


“Người bắt nàng là ai? Nàng có nhìn thấy bộ dạng của kẻ đó không? Tại sao kẻ đó bắt nàng?” Nhâm Đông Minh hỏi tiếp.


Bình Luận (0)
Comment