Lục Tú đáp:
“Là mấy người áo đen, ta không nhìn thấy kẻ đứng sau màn. Quanh căn phòng này dường như bố trí cái gì, ta không có biện pháp vận dụng sức mạnh của mình!”
"Bọn họ bắt ta, dường như muốn Bách Hoa Lộ của ta.”
Bách Hoa Lộ, tên như ý nghĩa, là tinh hoa của giọt mật hoa mà hoa yêu lấy từ trên trăm loại hoa. Đừng thấy nói thì đơn giản, trong một trăm giọt có thể chiết xuất ra một giọt tinh hoa đã xem như linh khí sung túc.
Lục Tú trở thành hoa yêu mấy trăm năm mà chỉ chiết xuất ra được hai vò Bách Hoa Lộ, về sau dùng hết cho Nhâm Đông Minh điều dưỡng thân thể.
Cho nên, những người này muốn bắt Lục Tú để lấy Bách Hoa Lộ là sai lầm.
Tạm thời không thể tìm hiểu mục đích của đối phương thông qua Lục Tú, cộng thêm linh lực trên người Nhâm Đông Minh hơi thiếu thốn, anh ấy đành tạm thời ngừng đưa linh lực vào dấu ấn mẫu đơn.
Nhâm Đông Minh nói cho Cố Khanh và Tạ Giác tất cả thông tin có được từ đối thoại với Lục Tú.
Dựa theo thông tin hiện có, Lục Tú hẳn là tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì lớn, nhưng manh mối trong tay quá ít, bọn họ không có biện pháp tiến hành sàn lọc.
Hai người nói cho Nhâm Đông Minh nếu có tin gì lập tức báo với họ, sau đó rời khỏi đây.
Uông Diệc vừa gọi điện thoại nói bên trên có người đến thị giác, cần tranh thủ quay về ngay.
Bên Lục Tú, sau khi cắt đứt liên hệ tâm linh với Nhâm Đông Minh thì cửa phòng bỗng nhiên mở ra, có người đi vào.
Đi vào là hai người đàn ông, một người tuổi năm mươi mấy, toát ra khí thế uy nghiêm. Một người khác khuôn mặt vùi trong áo choàng đen, lẳng lặng theo sau.
“Cô nương hoa yêu.” Người trung niên đi ở đằng trước nói: “Chúng ta cũng không muốn tổn thương cô nương, chúng ta chỉ muốn xin một phần Bách Hoa Lộ dùng để cứu người."
Nói chuyện nghe cũng khá hiền hòa, nhưng thủ đoạn bắt cóc người ta lại đây thì không thân thiện chút nào.
"Đã không còn." Lục Tú nói: “Bách Hoa Lộ trong tay ta đã dùng hết rồi.”
Vừa nghe lời này, người đàn ông mặc áo choàng đứng ở phía sau dường như bị kích động, muốn tiến lên nói cái gì, nhưng bị người đàn ông trung niên ngăn cản.
“Cô nương hoa yêu, xin hãy suy nghĩ rõ ràng rồi mới trả lời.” Người đàn ông trung niên nói: “Dù sao, tình lang của cô nương nổi tiếng như vậy, muốn tìm ra anh ta là chuyện rất dễ dàng.”
Trong giọng nói chất chứa uy hiếp.
Lục Tú vội nói:
“Không liên quan gì chàng!”
Người trung niên gật đầu:
“Đúng vậy, đó chỉ là một người bình thường, nhưng hình như ta tra được anh ta có bệnh tim bẩm sinh, hiện tại cư nhiên có thể khỏe mạnh chạy nhảy đóng phim, chắc cũng là nhờ Bách Hoa Lộ của cô nương hoa yêu có tác dụng đúng không?”
“Vậy thì, hiện tại ta chỉ muốn hỏi một câu, Bách Hoa Lộ thật sự không có sao?”
Trầm mặc một lúc sau, Lục Tú thốt ra mấy chữ: “Không còn."
"Không còn thì lấy tình lang của ngươi làm thuốc dẫn!" Người đàn ông khoác áo choàng, rốt cuộc nói chuyện, nghe giọng còn khá trẻ, tính khí hơi táo bạo.
“Nhưng hãy cho ta thời gian, ta có thể cố gắng nhanh chóng chiết xuất ra, chỉ cần cho ta đủ tài liệu và linh khí.” Lục Tú nói ra nửa câu sau này khiến bầu không khí dịu xuống nhiều.
"Rất tốt, mấy thứ này ta đều sẽ cố gắng nhanh chóng chuẩn bị tốt, làm phiền hoa yêu tiểu thư cố gắng nhanh chóng. Nếu không thì không biết tình lang của cô nương có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì trong lúc tìm cô nương hay không.”
Người đàn ông trung niên mang theo người mặc áo choàng ra ngoài, căn phòng trở lại hoàn toàn yên tĩnh.
Sau khi ra cửa phòng, người đàn ông mặc áo choàng tháo mũ xuống lộ ra khuôn mặt thối rữa của mình.
Người đàn ông trung niên dời tầm mắt qua chỗ khác.
Phải công nhận, mỗi ngày đều phải đối diện khuôn mặt như vậy cần dũng khí rất lớn.