“Chú Tống, chúng ta khách khí như vậy làm gì? Đã bắt được rồi thì trực tiếp uy hiếp nó đưa đồ cho chúng ta thôi. Tôi không tin một con yêu quái mà không chừa chút hàng tồn, hết lòng hết dạ với một người mới quen vài năm!”
Người mặc áo choàng là con của bộ trưởng Cao, người đàn ông trung niên là cấp dưới mà bộ trưởng Cao tin tưởng.
“Hoành Viễn, cậu yên tâm, chú nhất định cố gắng nhanh chóng lấy đồ cho cậu. Nhưng vị trí của cha cậu bị nhiều người theo dõi, chúng ta cũng phải chú ý cẩn thận chút, cố gắng đừng gây sự vẫn tốt hơn.” Chú Tống nói.
“Nhưng yêu quái kia nói bây giờ mới bắt đầu làm lại, tôi còn phải đợi bao lâu?! Tôi không muốn tiếp tục mang theo khuôn mặt này sống nữa!”
Từ sau khi cậu Cao cởi bỏ cổ độc tỉnh lại thì vẫn không thể chấp nhận được khuôn mặt mình biến thành bộ dạng này. Hiện tại có một tia hy vọng, gã muốn lập tức phục hồi vẻ ngoài.
“Chỉ cần ở trong tay chúng ta, tóm chặt mạch máu của ngôi sao kia thì ả nhất định sẽ dốc hết sức, dùng tốc độ nhanh nhất làm ra thứ kia thôi.” Chú Tống ra vẻ nắm chắc mọi thứ.
Cao Hoành Viễn nhớ lại lời cha dặn chuyện này phải hoàn toàn nghe lời chú Tống, dù gã nôn nóng vô cùng cũng phải gật đầu.
Bên kia, Cố Khanh cùng Tạ Giác vội vàng quay về Bộ Đặc Dị.
Vừa vào cửa đã thấy các thành viên đều đứng, giữa vòng vây là một người đàn ông ngồi trên ghế, chậm rãi uống trà.
Tạ Giác đi vào.
“Ô, bộ trưởng Tạ về rồi?” Người đàn ông đứng lên, chìa tay ra với Tạ Giác: “Xin chào, tôi họ Từ. Lần này lại đây là để hỏi vài sự việc phát sinh gần đây trong Bộ Đặc Dị.”
“Chào ông.” Tạ Giác gật đầu: “Có chuyện gì mời vào văn phòng của tôi nói chuyện.”
Nhìn thấy hai người đi vào văn phòng của Tạ Giác, các thành viên Bộ Đặc Dị mới thở phào một hơi.
Sau đó bọn họ lại lo lắng: “Bộ trưởng sẽ không sao chứ?”
“Ài, tôi thấy khó nói đây. Phòng bí mật của Bộ Đặc Dị chúng ta bị người đến đi tự nhiên, còn mất đồ, chắc chắn bộ trưởng phải chịu trách nhiệm.”
“Đều là lỗi của tôi! Tôi không phát hiện con thỏ đó có vấn đề, mới để nó có cơ hội giả làm tôi vào trộm đồ.”
Trong khoảng thời gian này Uông Diệc rất tự trách, nghĩ đến mình liên lụy bộ trưởng thì tức giận tự cốc đầu.
“Việc này liên quan gì ngươi, ngay cả ta đều không phát hiện ra nó có vấn đề. Nếu nói có lỗi thì đó cũng là lỗi của ta." Ngụy Thục Ngọc nói.
"Sự tình rất nghiêm trọng sao?" Cố Khanh biết vốn không bị mất đồ, cẩn thận dè dặt hỏi.
“Tất nhiên rồi!” Tam Kim nói: “Em gái của bộ trưởng, cô nhìn xem chỗ chúng ta có phải là thiếu vài người?"
Cố Khanh nghe vậy nhìn chung quanh một vòng.
Xác thực, trừ phó bộ trưởng Phù Minh luôn bất hòa với Tạ Giác và người thuộc phe của gã ra, xung quanh dường như còn thiếu vài người.
Tam Kim giải thích rằng:
“Tuy Bộ Đặc Dị chúng ta lấy sếp dẫn đầu, nhưng nhóm người phó bộ trưởng luôn muốn đoạt quyền."
"Lần này bên chúng ta ra vấn đề lớn như vậy, chắc chắn sếp sẽ bị mắng, phó bộ trưởng cũng sẽ có không ít động tác nhỏ. Thấy không, mấy cọng cỏ đầu tường bình thường hay nịnh hai bên đều đã không lại gần chúng ta.”
Trong phòng làm việc.
"Bộ trưởng Tạ, bên trên đã xem thứ anh đưa lên.” Người họ Từ nói.
Thứ Tạ Giác đưa lên đương nhiên là chân tướng sự kiện phòng bí mật Bộ Đặc Dị bị trộm, đồ không bị mất mà là đặt một cái cục, vậy là vấn đề này sẽ nhỏ rất nhiều.
Nhưng không biết là ai đưa ra ý kiến, Bộ Đặc Dị nhiều người như vậy, mỗi người được gọi là kẻ có tài năng phi phàm, hiện tại bị người xen lẫn vào cũng không thể phân rõ thật hay giả, đủ thấy về mặt năng lực còn kém lắm.
Cộng thêm dù đây là một cái bẫy, nhưng có người trộm đồ và thành công chạy trốn là sự thực, cũng chứng minh Tạ Giác quản cấp dưới yếu kém!