Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 495 - Chương 496: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 496: Vô Đề

Tiếp đó có người biểu thị Tạ Giác còn quá trẻ tuổi, không đủ ổn trọng, xử lý sự tình cũng không đủ trơn tru. Họ đưa ra ý kiến để phó bộ trưởng Phù Minh thay thế dẫn dắt Bộ Đặc Dị một khoảng thời gian, Tạ Giác có thể thừa dịp này phản tỉnh lại.


Kỳ lạ là bộ trưởng Cao khoảng thời gian trước luôn khen ngợi Tạ Giác năng lực cao siêu lúc này lại bảo trì trầm mặc.


Tạ Giác không rõ đọ sức giữa đảng phái bên trên, nhưng anh ấy nhận được thông báo của ông Từ là Bộ Đặc Dị tạm thời giao cho Phù Minh quản lý.


Đối với quyết định này, Tạ Giác không lộ ra bất cứ biểu cảm gì, chỉ có một câu: “Tôi tôn trọng lựa chọn của cấp trên.”


Chờ khi hai người một trước một sau đi ra văn phòng liền trông thấy Phù Minh dẫn một đội người vào cửa.


Ông Từ tiến lên bắt tay với Phù Minh:


“Bộ trưởng Phù Minh, khoảng thời gian tiếp theo Bộ Đặc Dị xin giao cho ông.”


Đối diện ánh mắt hoặc sửng sốt hoặc tức giận của đám người Cố Khanh, Phù Minh mỉm cười: “Tôi nhất định sẽ dẫn dắt Bộ Đặc Dị, vì bảo vệ yên ổn của xã hội mà cống hiến sức mạnh của mình."


Đối với các thành viên Bộ Đặc Dị phe Tạ Giác thì nụ cười này biểu hiện mùa đông của Bộ Đặc Dị đã đến.


“Anh, chuyện này cứ sắp xếp như vậy sao?” Mãi đến khi đi ra Bộ Đặc Dị, Cố Khanh vẫn chưa phản ứng lại.


Rõ ràng đã giải thích với cấp trên rồi mà? Sao cuối cùng anh hai vẫn bị tạm thời cách chức? Thao tác này sao thấy hơi trò đùa?


“Ừm” Tạ Giác vuốt đầu của Cố Khanh: “Chuyện này không đơn giản như vậy, em đừng tìm tòi quá nhiều, anh sẽ giải quyết."


Tạ Giác sờ tờ giấy để trong túi tiền mà lúc nãy ông Từ đưa cho mình, rơi vào trầm tư.


Điện thoại của Cố Khanh bỗng reo chuông.


Là Nhâm Đông Minh gọi điện thoại.


Hiển nhiên ông Tống kia hiểu biết quá ít về huyền học.


Ông ta cho rằng căn phòng kia đã nhốt Lục Tú thì bọn họ hoàn toàn không thể nào bị lộ, không ngờ giữa Lục Tú và Nhâm Đông Minh nhờ có một dấu ấn nên có thể cảm ứng lẫn nhau.


Khi ông Tống vào cửa đã không che mặt, bại lộ tướng mạo với Lục Tú và Nhâm Đông Minh có thể cảm ứng với nàng.


Nhâm Đông Minh nói tin mới cho Cố Khanh, sau đó gửi một tấm hình, là anh ấy vẽ chân dung người đàn ông trung niên.


Tuy rằng là tranh thuỷ mặc, chắc cũng là kỹ năng của Hoa tướng công kiếp trước.


Tạ Giác nhìn thoáng qua, nói: “Có thể thông qua người trong ngành cảnh sát tìm giúp, nhưng nếu chỉ có hình vẽ thì cần thời gian nhất định.”


“Anh ta vừa nói là cần hoa yêu tên Lục Tú chiết xuất lại Bách Hoa Lộ đúng không?" Tạ Giác chú ý tới điểm này.


Cố Khanh gật đầu: “Muốn trong thời gian ngắn hái đủ lượng Bách Hoa Lộ ở Bắc Kinh này, hoa tươi và linh khí là không đủ, còn cần thiêu đốt tinh huyết của Lục Tú tăng tốc quá trình chiết xuất, tương đương với đốt cháy sinh mệnh của cô ấy!”


Tạ Giác nói:


“Nếu chiết xuất Bách Hoa Lộ thì khẳng định cần nhiều hoa tươi, anh cảm thấy chúng ta có thể vào tay từ mặt này.”


“Hai vị đại sư, chúng ta khi nào có thể đi cứu Lục Tú?” Qua hai ngày, Nhâm Đông Minh vội vàng tìm đến.


Thật ra hai ngày này Cố Khanh và Tạ Giác đã tìm được một ít manh mối. Tạ Giác đề xuất điều tra từ nguyên liệu đúng là có tác dụng lớn.


Bọn họ nhận được tin tức, trong hai ngày này sân bay luôn có máy bay chở hoa cỏ đi tới thủ đô.


Nhưng đối phương rất gian xảo, máy bay vừa đáp xuống đất liền chất hoa cỏ lên các chiếc xe rồi tản ra, ý đồ nhiễu loạn tầm mắt.


Cuối cùng khoanh vùng phạm vi đại khái là Lục Tú chắc chắn bị nhốt gần nhà máy bỏ hoang phía đông thủ đô.


Phạm vi nhà máy bỏ hoang nho nhỏ đó không thể nào khiến Cố Khanh và Tạ Giác mất hai ngày vẫn không tìm được Lục Tú.


Thật ra bọn họ đã tìm được. Tạ Giác đến gần nhà máy bỏ hoang điều tra, có một nhà kho vốn dùng làm kho đông lạnh, xung quanh có thể cảm giác được dấu vết của trận pháp, là một trận pháp cấp cao.


Bình Luận (0)
Comment