Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 498 - Chương 499: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 499: Vô Đề

Nhưng sang năm thứ hai, trong chậu hoa cư nhiên lại mọc ra một đóa mẫu đơn xanh.


Mẫu đơn xanh mới đâm nụ này không khó nuôi hơn đóa cũ, chỉ cần nuôi như mẫu đơn bình thường.


Hơn nữa nó có linh tính khó tả hơn đóa trước, mỗi lần Hoa tướng công nói chuyện với nó thì cành lá nhẹ đung đưa giống như đang đáp lại anh ấy.


Hoa tướng công ở trong mơ suốt đời không cưới vợ, cho dù cách hai năm đã phai nhạt tiếng xấu khắc vợ, cha mẹ lại muốn làm hôn sự khác đều bị anh ấy từ chối.


Qua mấy năm, anh ấy nhận nuôi một con trai, sau đó ôm mẫu đơn xanh đến hết đời.


Chờ khi anh ấy dần già đi, sắp chết.


Anh ấy nằm trên giường, trong mơ hồ dường như nhìn thấy chậu mẫu đơn xanh nở rộ biến thành bộ dạng một cô gái trẻ tuổi.


Mặt của cô gái ấy giống hệt người vợ mới cưới năm xưa.


“Lục Tú.” Nhâm Đông Minh kêu tên cô gái trong mơ.


Sau đó anh ấy tỉnh lại.


Nhâm Đông Minh vội vàng muốn cứu Lục Tú ra, anh ấy có quá nhiều thắc mắc. Nhưng khi anh ấy thông qua dấu ấn cảm ứng Lục Tú, hỏi nàng thì nhận được sự im lặng.


Sau đó Lục Tú bắt đầu thiêu đốt tinh huyết chiết xuất Bách Hoa Lộ, Nhâm Đông Minh cảm giác được thân thể của Lục Tú dần yếu ớt, dấu ấn trên tay cũng nhạt dần, nhưng anh ấy không có biện pháp thông qua dấu ấn liên hệ với nàng.


May mà khi Nhâm Đông Minh đến tìm thì Cố Khanh và Tạ Giác đã chuẩn bị ổn thỏa, đang chuẩn bị xuất phát.


Cố Khanh và Tạ Giác vốn định chỉ có hai người đi, Tam Kim giúp Tạ Giác điều tra chuyện hoa cỏ cũng đòi đi theo, Nhâm Đông Minh thì nhớ thương Lục Tú nên khăng khăng theo cùng.


Cũng tốt, dù sao muốn phá trận cần có chân sai vặt.


Đến gần nhà kho, Tạ Giác đưa cho Nhâm Đông Minh một lá cờ, nhét một lá bùa hộ mệnh vào ngực của anh ấy.


Tạ Giác cầm điện thoại của Nhâm Đông Minh, mở bản đồ ra, phóng to rồi chỉ vào một vị trí: “Nhiệm vụ của anh là cắm lá cờ vào đây, sau đó canh chừng nó, không được để ai đụng vào.”


Có bốn lá cờ như vậy, mỗi người cắm một cái vào bốn chỗ cố định, làm như vậy có thể tạm thời đông lại trận pháp đặc biệt này, nếu bạo lực hủy bỏ trận pháp dễ khiến người sau màn tìm đến.


Sắp xếp của Tạ Giác rất tốt, nhưng không ngờ sau khi cắm cờ vào bốn chỗ cố định, ngừng trận pháp thì Nhâm Đông Minh phát hiện dấu ấn trên cổ tay càng mờ, anh ấy bất chấp mệnh lệnh ở yên tại chỗ canh giữ của Tạ Giác, trực tiếp xông vào.


Tạ Giác và Cố Khanh đành dặn Tam Kim canh giữ ở bên ngoài, cũng lao vào theo.


Sau khi đi vào, họ nhìn thấy Lục Tú sắc mặt nhợt nhạt đưa một lọ Bách Hoa Lộ vào tay đối phương.


“Lục Tú!” Nhâm Đông Minh lao qua ôm lấy Lục Tú loạng choạng sắp ngã.


Trong tích tắc đó Tạ Giác nhận ra người phía đối diện Lục Tú.


Cậu Cao.


Cho dù đối phương mặc áo choàng, nhưng bởi vì Tạ Giác mới cứu chữa cho gã nên còn nhớ kỹ hơi thở của đối phương.


Cậu Cao lúc trước hôn mê suốt, về sau nghe bộ trưởng Cao nói mới biết Tạ Giác là ân nhân cứu mạng của mình, cho nên gã căn bản không nhận biết người trước mắt.


Gã không có thời gian biết mặt Tạ Giác, gã chờ lâu như vậy rốt cuộc đã đợi đến.


Cậu Cao mở nắp lọ ra, uống cạn cả lọ Bách Hoa Lộ.


Toàn thân cậu Cao cảm thấy ngứa ngáy khó tả, đây là làn da đang dần liền lại.


Mấy phút sau, cậu Cao nhìn bề ngoài đã như cũ thì mỉm cười nói:


“Các người có thể đi."


Đúng vậy, từ đầu tới đuôi cậu Cao chưa từng nghĩ sẽ hại người hoặc yêu, gã chỉ đơn thuần muốn dùng thời gian ngắn nhất phục hồi bộ dạng cũ.


Hiện tại sự tình giải quyết, người hay yêu gì đó đều không liên quan tới gã.


Chú Tống ở bên cạnh hợp thời đứng ra, đưa cho Lục Tú một chai thủy tinh:


“Trong này là nước suối linh trong Thiên Sơn Linh Chi, xem như bồi thường cho cô nương hoa yêu.”


Bình Luận (0)
Comment