Cái này gọi là quất roi xong cho kẹo ngọt sao?!
Chú Tống còn chưa nói xong thì ầm vang một tiếng, bốn phía có cái gì đang chấn động.
“Mợ nó, Phù Minh tìm nơi quái quỷ gì vậy!” Cậu Cao suýt té ngã bực mình chửi người.
Phù Minh?
Nguy rồi!
Tạ Giác vươn tay ra, trong tay có thêm một thanh kiếm dài.
Anh ấy cương quyết nhét kiếm vào tay Cố Khanh, đẩy vai cô, Cố Khanh và kiếm dài không tự chủ được bay hướng cửa.
“Anh? Anh!”
Khi Cố Khanh dừng lại đã ở bên ngoài nhà kho.
Xung quanh nhà kho bị một kết giới bao trùm.
Tam Kim vốn canh giữ ở bên ngoài đang hộc máu ngã xuống trước mặt một người.
Trong nhà kho, cũng có thêm một người xuất hiện ở trước mắt Tạ Giác.
Trước mặt Cố Khanh là Tam Kim ngã xuống đất miệng phun máu tươi.
Người đứng trước mặt Tam Kim mặc áo khoác màu đen, tay cầm thanh kiếm dài.
Cố Khanh biết người này, cô đã gặp mấy lần trong Bộ Đặc Dị, Ngư Tử Ngang luôn đi theo sau phó bộ trưởng Phù Minh.
Vậy xem ra bàn tay đen sau màn của cục này đã quá rõ.
Cố Khanh tiến lên, trước tiên nâng dậy Tam Kim:
“Anh có sao không?”
“Phụt!”
Tam Kim lại không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, giơ tay lau miệng:
“Tôi không sao.”
Nhưng xem bộ dạng đứng cũng không vững của Tam Kim thì hiển nhiên đã đánh mất sức chiến đấu.
Cố Khanh kéo Tam Kim qua một bên buông anh ấy xuống, trong quá trình Ngư Tử Ngang chỉ cầm kiếm đứng đó, mãi không ra tay.
“Thì ra là anh.” Cố Khanh buông Tam Kim xuống xong đứng lên đối mặt với Ngư Tử Ngang: “Các người làm Bộ Đặc Dị mất mặt!”
Cố Khanh khinh thường loại người ngoài mặt chiếm vị trí thành viên cơ cấu đặc biệt của chính phủ, trong âm thầm thì làm ra một số thủ đoạn thấp hèn.
Ngư Tử Ngang lạnh lùng hừ một tiếng: “Muốn làm việc lớn thì phải làm ra hy sinh cần thiết, về chuyện có mất mặt hay không, chỉ cần trừ khử hết các người sẽ không còn ai biết!”
“Anh nghĩ dựa vào Phù Minh có thể đánh thắng được anh của tôi sao?”
Cố Khanh siết chặt thanh kiếm chém vào kết giới, muốn thăm dò mức độ cứng của kết giới. Ngư Tử Ngang không ngăn cản cô.
Keng!
Lưỡi kiếm và kết giới va chạm phát ra tiếng kim loại ma sát.
Sau đó là sức mạnh bắn ngược to lớn đẩy Cố Khanh lui lại mấy bước.
"Vô dụng." Ngư Tử Ngang ung dung nói: “Kết giới này vận chuyển dựa vào một trận pháp, trước khi mắt trận bị phá thì nó luôn không ngừng hấp thu tất cả sức mạnh trong kết giới truyền về cho chủ nhân của nó, mãi đến khi hấp thu tất cả.”
“Còn cô.” Ngư Tử Ngang chĩa mũi kiếm về phía Cố Khanh: “Cũng sắp thành vong hồn dưới kiếm của tôi.”
Cố Khanh chú ý thấy Ngư Tử Ngang đã thay kiếm.
Lúc trước Ngư Tử Ngang luôn cõng kiếm gỗ đào mua từ hội đấu giá, hiện tại cầm kiếm kim loại, nhìn liền biết là vũ khí giết người.
May mắn trong tay của Cố Khanh cũng có một thanh kiếm.
Đây là mới vừa rồi anh hai đẩy cô ra thì nhét vào tay cô, vũ khí mà Tạ Giác quen sử dụng.
Với bên ngoài thì Cố Khanh luôn đóng vai phù tu, thoạt nhìn không giỏi về đánh gần thân. Nhưng trên thực tế, mỗi buổi sáng Cố Khanh chưa từng lơ là luyện tập kiếm pháp vô danh.
Đối mặt Ngư Tử Ngang, vẻ mặt Cố Khanh nghiêm túc làm động tác phòng thủ:
“Mời!”
Ngư Tử Ngang thay đổi sắc mặt, cô gái mà gã không thèm để vào mắt cư nhiên muốn so cao thấp về kiếm pháp với gã!
"Hừ! Không biết tự lượng sức mình."
Ngư Tử Ngang vận chuyển linh lực lao nhanh về phía Cố Khanh, sau đó chém kiếm xuống nhắm thẳng vào cổ của cô.
“Cẩn thận!” Tam Kim vừa hét lớn vừa gắng gượng muốn đứng lên, nhưng được một nửa thì bởi vì ngực đau đớn kịch liệt lại ngã xuống.
Ngư Tử Ngang có thể tưởng tượng ra tình huống kế tiếp.
Hoa máu sẽ nở rộ dưới kiếm của gã, cô gái trẻ tuổi trước mắt sắp không còn nhúc nhích được.
Thật là hơi đáng tiếc, Ngư Tử Ngang nghĩ đến thiên phú bùa chú của Cố Khanh, nhưng ai kêu các người chống đối với chúng tôi?!