Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 500 - Chương 501: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 501: Vô Đề

Nhưng khoảnh khắc kiếm chém xuống thì Ngư Tử Ngang trợn to mắt nói:


“Không thể nào!”


Hai người lướt qua vai nhau, Cố Khanh không đứt một cọng tóc, bả vai của Ngư Tử Ngang thì thêm một vết máu.


Thì ra khoảnh khắc Ngư Tử Ngang chém kiếm xuống, Cố Khanh bước sang phải nửa bước né qua đường kiếm.


Lúc hai người lướt qua vai nhau thì cô rút kiếm chém bị thương tay của đối phương.


Tuy chỉ là vết xước nhẹ chảy ra ít máu, nhưng Ngư Tử Ngang tự tin vào kiếm pháp của mình thì không thể tin nổi.


“Cô biết kiếm pháp?” Ngư Tử Ngang hỏi.


“Có biết hay không anh thử một lần sẽ biết ngay!” Cố Khanh lại bày ra thế phòng thủ.


Ngư Tử Ngang cười khẩy nói:


“Cô nghĩ với chút công phu mèo quào đó có thể đánh bại tôi sao? Vừa rồi tôi chỉ dùng 30% công lực, nay xem ra tôi phải nghiêm túc rồi!”


Ngư Tử Ngang rút kiếm, lại lần nữa xông đến, lần này tốc độ của gã nhanh hơn trước gấp ba lần.


Còn Cố Khanh thì chậm rãi khép mắt lại.


Cô cảm giác dường như mình đến một cảnh giới rất huyền diệu, dù nhắm mắt vẫn cảm giác được gió thổi cỏ lay ở bốn phía.


Né trái tránh phải, khuỵu gối tiến công Cố Khanh hoàn toàn dựa vào bản năng nghênh chiến Ngư Tử Ngang.


Tam Kim ở bên cạnh sốt ruột xem cuộc chiến thì miệng càng há to ra, sắp rớt cằm xuống đất, người trước mắt thật sự là em gái của bộ trưởng mà anh ấy biết sao?!


Cố Khanh ở trong trạng thái không linh động tác không nhanh không chậm, nhưng hoàn mỹ tránh thoát tất cả công kích của Ngư Tử Ngang, còn có thể thừa dịp khoảng cách cho gã vài vết thương nhỏ.


So sánh thì Ngư Tử Ngang càng lúc càng nóng nảy.


Con người khi đã mất bình tĩnh thì dễ dàng xuất hiện sơ hở.


Cố Khanh mẫn tuệ nắm chắc điểm này, trong khoảnh khắc đó tụ tập tất cả linh lực vào mũi kiếm rồi đâm thẳng về phía sơ hở kia.


Trong nhà kho.


Đột nhiên một người xuất hiện ở trước mặt Tạ Giác, là bàn tay đen sau màn của toàn bộ việc này, Phù Minh.


Ban đầu Phù Minh chỉ muốn mượn tay nhóm bộ trưởng Cao bắt hoa yêu, hút linh lực của nàng, sau đó đổ hết sự tình lên người nhóm bộ trưởng Cao.


Nhưng Phù Minh không ngờ một cái cục như vậy cuốn luôn Tạ Giác mà ông ta cực kỳ ghét từ xưa đến nay vào trong.


Vừa lúc diệt cả ổ, chỉ cần sau đó ông ta dọn dẹp sạch sẽ, đúng rồi, Tà Thần là cái cớ tốt nhất!


Phù Minh cảm giác càng lúc càng nhiều linh lực hội tụ trong thân thể của mình, lòng ông ta hơi rạo rực.


Phù Minh rất tự tin vào trận pháp mà mình chuyên tâm bố trí, tuyệt đối không ai có thể phá trận pháp của ông ta.


"Phù Minh, đây rốt cuộc là chuyện gì?!" Chú Tống nâng cậu Cao, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phù Minh.


Phù Minh không còn dáng vẻ luồn cúi trước mặt họ, vờ như không nhìn thấy ánh mắt sắc bén kia, thản nhiên cười nói: “Hai vị còn không nhìn ra sao? Vì bảo vệ bí mật, tôi muốn diệt khẩu hết!”


Cậu Cao nghe lời này thì tức giận nhảy ra:


“Ông không sợ bị cha của tôi biết sẽ làm thịt ông à?”


Phù Minh làm vẻ mặt không sao cả: “Rất đơn giản, cựu bộ trưởng Bộ Đặc Dị Tạ Giác bởi vì bộ trưởng Cao quên ơn nghĩa làm anh ta bị mất chức vị do đó sinh lòng bất mãn, trả thù lên con trai của bộ trưởng Cao, cậu Cao và thư ký Tống đi cùng đều bị sát hại. Sau đó bộ trưởng Phù Minh kịp chạy đến, Tạ Giác bị đánh chết ngay tại chỗ."


"Đáp án này, các người vừa lòng không?’


Tạ Giác cảm giác linh lực trên người từ từ bị hút đi, ngoài mặt bình tĩnh hỏi:


“Tại sao muốn làm như thế?”


Tạ Giác thật sự khó hiểu, tuy anh ấy là bộ trưởng của Bộ Đặc Dị nhưng Phù Minh cũng dựa vào tích lũy mấy chục năm chặt chẽ chiếm cứ vị trí phó bộ trưởng, địa vị ngang ngửa với Tạ Giác.


Thậm chí hai ngày trước ông ta còn thuận lợi khiến Tạ Giác tạm thời cách chức.


Bình Luận (0)
Comment