Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 501 - Chương 502: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 502: Vô Đề

Phù Minh có tương lai có địa vị, nhận được rất nhiều người tôn kính tại sao cứ muốn làm loại chuyện này? Tại sao muốn giết Tạ Giác?


Phù Minh vươn ra một bàn tay, nghiêng đầu nói:


“Đương nhiên là vì che giấu bí mật nhỏ này.”


Tay trái của ông ta tuôn ra ma khí ồ ạt.


Màu mắt của Tạ Giác trở nên sâu thẳm:


“Tà Thần?"


"Không sai." Phù Minh lập tức gật đầu thừa nhận: “Cậu không ngờ tới đúng chứ?”


“Khác với người vừa có thiên phú vừa có gia thế như các cậu, tôi là từ một người bình thường, từng chút một bò lên. Nhưng mà, rất nhiều lúc, rất nhiều chuyện, không phải dựa vào nỗ lực là có thể làm được."


Thiên phú của Phù Minh bình thường, dù ông ta nỗ lực mấy chục năm như một ngày thì tiến triển tu vi vẫn rất chậm. So với thực lực tầm thường thì Phù Minh có dã tâm rất lớn.


Thực lực và dã tâm không xứng đôi khiến ông ta vô cùng thống khổ.


Đặc biệt là khi nhìn thấy Tạ Giác đột nhiên được làm bộ trưởng Bộ Đặc Dị!


Ngay lúc ấy, Tà Thần xuất hiện ở trước mặt ông ta, cho ông ta thực lực mà ông ta mong muốn.


Sau khi tu luyện ma khí, tu vi của Phù Minh nhanh chóng tăng lên, nhưng vì tránh cho bị người phát hiện ma khí trong thân thể nên ông ta cần dùng càng nhiều linh khí để che đậy.


Lúc Phù Minh sắp không thể che giấu ma khí được nữa thì trùng hợp phát hiện hoa yêu Lục Tú.


Hoa yêu trăm năm tuổi luôn chuyên tâm tu luyện, trước đến giờ không lây dính bất cứ nhân quả, linh khí trên người dày đặc biết bao.


Nhưng Tạ Giác phát hiện ra động tác nhỏ ông ta, mà cũng tốt, nếu hấp thu bộ trưởng Tạ thiên phú cao siêu thì không biết thiên phú của ông ta có trở nên tốt hơn không?


Phù Minh nghĩ như thế.


Tạ Giác còn có thể nỗ lực chống cự trận pháp hấp thu linh khí của mình.


Nhưng thư ký Tống và cậu Cao là hai người bình thường, trong lúc Phù Minh nói chuyện thì hai người đã từ từ mềm nhũn ngã xuống đất.


Chú Tống bảo dưỡng tốt, bề ngoài thoạt nhìn ba mươi mấy tuổi, bởi vì trận pháp hấp thụ, khóe mắt đã bắt đầu xuất hiện vết chân chim. Cậu Cao nhờ uống hết Bách Hoa Lộ nên trên mặt không có biến đổi gì lớn.


Nhâm Đông Minh và Lục Tú cũng ngã trên mặt đất.


Bọn họ dựa vào nhau, Nhâm Đông Minh cảm giác sức mạnh trong thân thể đang dần trôi đi, nhưng từ bàn tay của Lục Tú truyền vào sức mạnh mới.


Lục Tú? Nàng đang làm gì?!


Ý thức được Lục Tú đưa năng lượng cho mình, Nhâm Đông Minh muốn lớn tiếng nói chuyện ngăn cản nàng, nhưng anh ấy phát hiện trừ có thể cảm thụ được năng lượng lưu động trong thân thể, Lục Tú giam cầm anh ấy, không thể nói chuyện, cũng không cách nào động đậy.


Tạ Giác đã đứng khá lâu, sắc mặt bắt đầu nhợt nhạt, người mềm nhũn cũng ngã xuống.


Phù Minh thấy cảnh này thì rất đắc ý nói:


“Không lâu nữa tất cả sức mạnh của các người sẽ hội tụ vào tôi. Đừng lo, không đau chút nào, các người sẽ từ từ cảm thấy rất buồn ngủ, sau đó thiếp đi, hóa thành bụi trong mơ.”


“Phải rồi!” Phù Minh nhợt nhớ ra: “Bộ trưởng Tạ, còn có một việc tôi muốn hỏi cậu, ba món đồ bỏ vào phòng bí mật đó rốt cuộc hàng thật giấu ở đâu?!”


Tạ Giác cười khẽ:


“Ông cảm thấy tôi sẽ nói ra sao?”


Phù Minh nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên rồi.”


Ông ta chỉ hướng cửa:


“Lúc này em gái và cấp dưới của cậu hẳn là đã bị cấp dưới của tôi bắt rồi.”


Sắc mặt của Tạ Giác trở nên khó coi.


"Thế nào, bộ trưởng Tạ? Nếu cậu nói cho tôi biết thì tôi có thể suy xét tha mạng cho em gái của cậu.” Phù Minh chợt nhận ra mình rất thích trạng thái nắm giữ tất cả trong tay như vậy.


Tạ Giác cắn răng nói:


“Chìa khóa ở trên người của tôi, đồ vật ở ở”


Giọng của Tạ Giác nhỏ dần, Phù Minh không kiềm được đến gần hai bước, muốn nghe rõ anh ấy đang nói cái gì.


Trong khoảnh khắc đó, Tạ Giác vụt ngẩng đầu, một tia sáng kim loại vụt qua. Cho dù Phù Minh dùng tốc độ nhanh nhất lui về phía sau vẫn không tránh khỏi bị rạch một nhát vào ngực.


Bình Luận (0)
Comment