Nguy rồi!
Phù Minh sờ ngực, đồ vật đã ở trong tay của Tạ Giác.
Tạ Giác một tay cầm kiếm Thừa Ảnh, một tay cầm mặt dây chuyền vốn đeo trên cổ Phù Minh, chậm rãi đứng lên.
“Nguyên nhân ông tự tin vào trận pháp của mình chắc là vì mặt dây chuyền này đúng không? Mắt trận nằm ở vị trí ông luôn đứng.”
Bây giờ thì Tạ Giác đã thừa cơ đứng ở nơi đó.
"Nhưng bấy nhiêu đó còn chưa đủ. Muốn phá trận pháp này cần dùng vật đặc biệt, mặt dây chuyền bằng gỗ này chắc làm từ gỗ hàng long? Dùng để phá trận pháp này chắc là vừa khớp?”
Phù Minh chưa kịp tiến lên thì Tạ Giác đã đè mặt dây chuyền xuống đất, tiếp đó cầm lấy kiếm Thừa Ảnh đóng đinh mặt dây chuyền.
Ầm ầm!
Sau một chuỗi tiếng nổ thì ngừng, tốc độ hút linh lực dù chậm nhưng vẫn còn tiếp tục.
"Ha ha, Tạ Giác, tôi thừa nhận cậu rất lợi hại, cư nhiên có thể xem thấu trận pháp của tôi. Nhưng dù cậu dùng gỗ hàng long phá trận thì nó có một khuyết điểm là cần thời gian để kích phát ra, cậu đã không có đủ sức mạnh làm tăng tốc trận pháp tan vỡ."
Chờ khi trận pháp tan vỡ, Phù Minh tin tưởng mọi người ở đây đều bị ông ta hút khô rồi.
Vừa dứt lời, lại có tiếng nổ, sau đó là một chuỗi không ngừng nối tiếp nhau. Mặt đất bắt đầu nứt ra, kết giới bắt đầu vỡ nát
“Điều điều này không thể nào!" Thấy cảnh này, Phù Minh phát điên.
Tạ Giác chậm rãi nói:
“Ông xem nhẹ tôi, cũng xem thường em gái của tôi!”
Tiếng nổ cuối cùng rất lớn, trận pháp hoàn toàn vỡ nát. Xung quanh bởi vì chấn động mạnh mà bốc lên bụi mù.
Phía cửa loáng thoáng có một bóng dáng cầm kiếm đi vào, đúng là Cố Khanh!
Tùy theo kết giới hoàn toàn vỡ nát, Phù Minh ngã xuống đất, linh lực trên người chậm rãi phát tán ra.
Ma khí tụ tập trong thân thể ông ta.
Tạ Giác lấy kiếm từ tay Cố Khanh đâm thẳng vào ngực Phù Minh, ma khí tụ tập, nếu không cố gắng nhanh chóng giết ông ta thì có lẽ ông ta sẽ trở thành quái vật nửa người nửa ma.
Cho đến chết, Phù Minh đều không cam lòng mở to mắt nhìn chằm chằm Tạ Giác, ngón tay đổi thành móng vuốt, dường như muốn bắt lấy cái gì.
Tạ Giác chỉ bị hút một ít linh lực, tĩnh dưỡng một lúc là khỏe.
Nhưng bốn người khác thì không được như vậy.
Làm người bình thường, thư ký Tống và cậu Cao vốn không có nhiều linh lực, khúc sau thứ bị hút là tinh lực và tuổi thọ của họ. Thời gian ngắn ngủi mà bọn họ bỗng chốc già thêm mười tuổi.
Trạng huống bên Nhâm Đông Minh và Lục Tú cũng rất kém.
Lục Tú vì chiết xuất Bách Hoa Lộ vốn đã tiêu hao quá nhiều tinh huyết, lúc bị trận pháp rút ra linh lực nàng lại đưa hết số linh lực còn lại cho Nhâm Đông Minh.
Hiện tại Nhâm Đông Minh không bị ảnh hưởng gì, nhưng Lục Tú đã rất suy yếu.
“Lục Tú, Lục Tú!” Nhâm Đông Minh ôm Lục Tú, không ngừng kêu gọi.
Lục Tú mở mắt ra, yếu ớt hỏi:
“Hiện giờ chàng không sợ ta nữa?”
Nhâm Đông Minh lắc mạnh đầu:
“Ta không sợ nàng, ta nhớ lại hết rồi! Lục Tú, Lục Tú, nàng đừng ngủ, ta còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi nàng!”
Lục Tú mỉm cười: “Nếu chàng đã nhớ lại tất cả thì còn hỏi làm gì nữa? Chắc ta không thể cùng chàng đi tiếp được nữa. Ngày tháng sau này chỉ có thể dựa vào một mình chàng.”
"Không! Ta còn muốn hỏi nàng rốt cuộc là tân nương Lục Tú của Hoa tướng công, hay là hoa mẫu đơn yêu Lục Tú? Cho tới nay người nàng yêu là ta hay là Hoa tướng công kiếp trước của ta?!” Thấy Lục Tú nhắm mắt lại, Nhâm Đông Minh nhanh chóng lắc vai của nàng hỏi.
Lục Tú không kịp trả lời, khóe môi treo nụ cười, lại biến thành một gốc mẫu đơn.
Đóa hoa đã héo tàn, cành lá héo úa, chỉ còn phần rễ là có chút sức sống.
Đưa nhóm người cậu Cao đi, Tạ Giác cõng Tam Kim hôn mê, kéo hai xác chết bị kiếm đâm chết.