Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 503 - Chương 504: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 504: Vô Đề

Cố Khanh nhìn về hướng Nhâm Đông Minh:


“Anh định làm sao?”


Nhâm Đông Minh ôm chậu hoa, anh ấy tìm được trong căn phòng bắt nhốt Lục Tú.


“Lục Tú vẫn chưa chết, tôi muốn làm cô ấy sống lại.” Nhâm Đông Minh trồng rễ mẫu đơn xanh còn chút sức sống vào chậu hoa, tin tưởng có một ngày nó sẽ lại mọc ra một đóa mẫu đơn xanh.


Cố Khanh muốn nói lại thôi, cuối cùng nói:


“Có lẽ sẽ mất thời gian rất lâu.”


Nhâm Đông Minh cười tiêu sái:


“Không sao, tôi sẵn lòng chờ, đợi đến ngày hoa lại nở.”


Một người đàn ông lưng cõng một người, tay kéo hai xác chết. Cô gái đi bên cạnh cầm một thanh kiếm dài còn nhỏ máu tí tách.


Nếu không phải trên người họ dán bùa Ẩn Nấp phỏng chừng sẽ dẫn tới thủ đô hỗn loạn lớn.


Giải quyết Phù Minh, xóa bỏ tất cả dấu vết trận pháp quanh nhà kho, sau đó Tạ Giác gọi điện thoại báo cho Bộ Đặc Dị chuyện Phù Minh đi theo địch trở thành tay sai của Tà Thần.


Ước chừng dù Tạ Giác không báo cáo, cậu Cao thoáng chốc già hơn mười tuổi, bị dọa vỡ mật cũng sẽ nói cho cha mình biết ngay.


Lần này bộ trưởng Cao lạm dụng chức quyền trợ giúp con trai bắt cóc hoa yêu mới cho Phù Minh cơ hội đặt cục, phỏng chừng chức vị của ông ấy sẽ bị biến động.


Không biết bộ trưởng Cao có khi nào cảm thán thằng con này hại cha của nó không?


Quả nhiên, chờ khi bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất về đến Bộ Đặc Dị, trừ các thành viên của bộ môn ra, ông Từ lúc trước lại đây thị sát cũng đến, còn có ba năm hòa thượng, đạo sĩ thoạt nhìn khá lớn tuổi.


Tạ Giác đặt xác chết của Ngư Tử Ngang và Phù Minh xuống đất, sau đó cẩn thận đặt Tam Kim từ trên lưng xuống ghế.


Đám người của Bộ Đặc Dị nhanh chóng tiến lên quan tâm.


“Tam Kim, anh không sao chứ?"


"Không có việc gì!"


Tam Kim định vỗ ngực chứng minh mình khỏe như voi, lại phát hiện chỉ có thể nâng tay lên một chút, gần như không thể nhúc nhích, anh ấy cười lúng túng.


Nhưng dù sao người còn sống là tốt rồi.


Bộ Đặc Dị không có thứ khác nhưng có nhiều người tài ba và linh đan diệu dược. Tình huống của Tam Kim chỉ mất vài ngày là có thể khỏe lại.


“Này, tôi nói nhé Tam Kim, anh cũng yếu gió quá đấy.” Một người cao gầy bình thường chơi khá thân với Tam Kim muốn vỗ vai anh ấy, nhưng phát hiện anh ấy quá yếu ớt, nên không dám vỗ vai.


“Anh nhìn bộ trưởng với em gái của bộ trưởng đi, người ta không bị gì cả, chỉ có anh là bị thương tới nỗi không thể nhúc nhích, ài, mất mặt thật.” Người này tiếp tục trêu ghẹo.


Tam Kim chỉ cười cười, không nói chuyện.


Bộ trưởng thì miễn bàn rồi, nhưng các người chưa thấy lúc em gái của bộ trưởng vung kiếm thì dữ dằn cỡ nào đâu! Ngư Tử Ngang là người kiếm pháp giỏi nhất trong bộ môn, trừ bộ trưởng ra, nhưng đã gục ngã dưới tay em gái của bộ trưởng.


So sánh với hai người đó? Tam Kim tỏ vẻ chính mình còn muốn sống lâu mấy năm.


Bên kia, mấy vị trùm đều vội vàng quan sát xác chết của Phù Minh.


"Không sai, đây là ma khí!"


Dùng linh lực bọc lớp phòng hộ quanh tay mình, đạo sĩ già để râu quai nón, mặc áo đạo sĩ bình thường này là Trương thiên sư của Long Hổ Sơn thế hệ này.


"A Di Đà Phật, nếu vậy thì mau đốt xác chết này, nếu không thì ma khí tiêm nhiễm, rất có thể sẽ dẫn tới thi biến." Một hòa thượng có lông mi dài nói.


“Đúng đúng, là mùi này! Kẻ khống chế chúng ta cũng có mùi này!” Con hồ ly lông đỏ nằm trong ngực hòa thượng già mặt tròn đột nhiên nói tiếng người.


Vị hòa thượng này là Vô Trần đại sư mà Tạ Giác từng kêu Tam Kim mang hai con hồ ly đi xin giúp đỡ.


Mấy ngày hôm trước hai con hồ ly đã khôi phục thần trí, nhưng bởi vì thời gian dài bị khống chế, về sau lại hôn mê một thời gian nên cần tĩnh dưỡng từ từ.


Nhưng bị bắt ở trong chùa, Bạch Hồ nương nương không có ý kiến gì, hồ ly lông đỏ thì thấy nhàm chán không chịu nổi.


Mỗi ngày ăn cơm uống thuốc, ngồi thiền niệm kinh hồ ly lông đỏ cảm thấy cuộc sống của hòa thượng chán chết. Nhưng là vì dưỡng thương, nó và mẹ nhất định phải ở đây lâu chút.


Bình Luận (0)
Comment