Lần này nhìn thấy Vô Trần đại sư nhận điện thoại lập tức ra ngoài, hồ ly lông đỏ nhanh nhẹn bám ngực ông ấy đòi đi theo. Nó vốn chỉ muốn đi theo xem náo nhiệt, ngay lúc đó không ngờ rằng cư nhiên phát hiện ra hơi thở của kẻ lúc trước đã bắt mình.
Hồ ly lông đỏ nhảy xuống từ ngực Vô Trần đại sư, há to miệng lộ ra răng nanh, muốn cắn vài cái lên người đồng bọn tỏa ra hơi thở tương tự này để trút giận.
Nhưng sau đó nó ngậm miệng lại, vừa có máu vừa hôi, cắn xác chết sẽ làm dơ miệng, thôi bỏ đi!
Nó vẫy đuôi lông xù màu lửa đỏ, lại nhảy vào ngực Vô Trần đại sư.
Sau khi kiểm chứng.
Phù Minh cấu kết với tà ma làm nội ứng trong Bộ Đặc Dị.
Bộ trưởng Bộ Đặc Dị Tạ Giác đã phát hiện ra và xóa sổ, nay được phục chức, lại quản Bộ Đặc Dị.
Lần này Bộ Đặc Dị lấy Tạ Giác dẫn đầu, đã không còn ai lên tiếng phản đối nữa.
Có lẽ là chuyện tốt thành đôi.
Tạ Giác mới phục chức không lâu sau, hôm nay Cố Khanh không đi Bộ Đặc Dị, mà là ở lại biệt thự nghỉ ngơi.
Trong vườn hoa, mèo trắng và chó đen đang nằm phơi nắng cạnh nhau. Nhìn từ xa hai cục bông một đen một trắng, thoạt trông đặc biệt thú vị.
Cố Khanh đang luyện tập vẽ bùa trên bàn đá trong vườn.
Không hiểu sao hôm nay vẽ bùa đặc biệt thuận tay, mỗi khi vẽ xong một tấm là cô cảm giác thoải mái như ngày hè uống một lon nước ngọt ướp lạnh.
Bởi vì loại cảm giác này khiến Cố Khanh lên cơn nghiện vẽ bùa, hết tấm này đến tấm khác, cô dần chìm đắm trong vẽ bùa.
Hai ‘tấm thảm’ đang phơi nắng ở gần đó, phơi xong một mặt thì lật lại phơi mặt khác.
Đột nhiên ‘tấm thảm mèo’ màu trắng ngẩng đầu nhìn chỗ Cố Khanh, nó có thể cảm giác được linh khí dần hội tụ về phía đó.
‘Tấm thảm chó’ màu đen ở bên cạnh thấy đồng bạn ngẩng đầu thì cũng nhìn hướng Cố Khanh, nó thè lưỡi ra.
Hai con thú nhỏ phát hiện linh khí xung quanh Cố Khanh ổn định tăng lên, xung quanh cũng không có nguy hiểm gì, chúng nó lại nằm sấp xuống, tiếp tục phơi nắng.
Cố Khanh cảm giác trong thân thể bóc một tiếng, một đống linh khí chen lấn nhau ùa vào thân thể của cô.
Trong ngày trời trong nắng ấm như vậy, đột phá mà cô chờ đợi đã lâu lẽ nào vượt qua đơn giản vậy sao?
Cố Khanh còn chưa phản ứng lại.
Cô nhắm mắt xem bên trong, linh khí trong thân thể như dòng suối hội tụ ở chỗ đan điền, sau đó hình thành một tuần hoàn quanh thân, vòng đi vòng lại.
Bùa Khô Mộc Phùng Xuân!
Cảm thụ được linh lực trong thân thể tăng gấp mấy lần so với trước kia, Cố Khanh lập tức nghĩ đến lá bùa này, ánh mắt nóng cháy.
Vểnh tai lên có thể nghe thấy cha Tạ Vọng Sóc ở trong nhà bếp vừa nấu ăn vừa hát.
Nhanh thôi, rất nhanh có thể chữa lành cho cha!
Cố Khanh siết chặt nắm tay, lại cầm lên bút bùa bạch ngọc trên bàn, thử ngay bây giờ!
Những bùa chú càng cao cấp thì càng khó vẽ.
Với xác suất thành công kinh người của Cố Khanh về mặt bùa chú mà khi vẽ bùa cấp cao Khô Mộc Phùng Xuân thì xác suất vẫn thấp đến tội, chẳng qua là từ 1/1000 nâng lên thành 1/100.
Xác suất 1/100 đó không phải là vẽ một trăm lá bùa thì thành công một lá, mà là mỗi lá Cố Khanh vẽ ra chỉ có 1% xác suất thành công.
Sai!
Cố Khanh ngừng đầu bút, vo lá bùa thành cục vứt sang một bên, lấy lá bùa mới ra vẽ lại.
Lại sai!
Cô lại vo thành cục ném đi, đổi lá mới.
Lá này đến lá khác.
Chờ khi Tạ Giác trở về thì thấy em gái đang tập trung chuyên tâm vẽ bùa, ngay cả trên mặt dính chu sa đều không phát hiện.
Trước mặt cô xếp hai chồng, một chồng là bùa chú bình thường vẽ thành công trước khi đột phá, chồng khác đều là hàng thất bại.
“Sao vậy?”
Tạ Giác thấy Cố Khanh một lần nữa mặt ủ mày chau dừng lại bút, vo tròn lá bùa định ném đi, anh ấy ra tiếng đánh gãy động tác của cô.