Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 505 - Chương 506: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 506: Vô Đề

“Anh!”


Nhìn thấy Tạ Giác trở về, vẻ mặt Cố Khanh vui sướng, sau đó ủ rũ nói:


“Anh về rồi.”


Tạ Giác bước tới, mở ra một cục giấy trên bàn của Cố Khanh:


“Để anh xem nào, là cái gì làm khó em gái yêu của anh ủa, bùa Khô Mộc Phùng Xuân?!”


Tạ Giác nhìn Cố Khanh, trong mắt đều là vui sướng bất ngờ:


“Em đột phá rồi?!”


Bởi vì tác dụng ẩn giấu của sách ngọc trong đầu Cố Khanh nên Tạ Giác không phát hiện ra ngay là cô đã đột phá, nên lúc này anh ấy mừng ra mặt.


Cố Khanh gật đầu: “Hôm nay em vừa đột phá.”


Cô lại ủ rũ nhìn đống giấy vụn ở trước mặt:


“Nhưng em không vẽ được bùa Khô Mộc Phùng Xuân, vẽ mãi mà không thành công!"


Mái tóc dài của Cố Khanh sắp bị cô vò rối thành ổ chim.


Tạ Giác thấy thế chỉ nhẹ vào chóp mũi của Cố Khanh, thừa dịp cô ngây người thì vuốt tóc cho cô, lau đi vết chu sa trên mặt cô.


“Em nên biết, nếu bùa Khô Mộc Phùng Xuân dễ vẽ ra như thế thì bệnh của cha sớm khỏi. Cả Trung Quốc này thuật sĩ có thể vẽ bùa cấp cao không tới mười người, trong đó người biết cách vẽ bùa Khô Mộc Phùng Xuân không đủ năm ngón tay. Hiện nay có thể vẽ ra loại bùa này càng không có một người!”


Nghe anh hai nói như vậy chỉ càng khiến người ta ủ rũ thêm!


Cố Khanh nằm sấp trên bàn, nhìn lá bùa trống trước mắt.


Tạ Giác khẳng định nói:


“Nhưng anh tin em gái của anh chắc chắn vẽ ra được!”


Chờ khi Cố Khanh nhìn qua, anh ấy nói tiếp:


“Chẳng qua có lẽ cần vài thứ để tăng lên xác suất thành công."


Tạ Giác lấy thứ đã chuẩn bị từ lâu để trong nhẫn không gian ra.


Một xấp bùa nhỏ, không phải màu vàng ố mà là vàng kim, dù không cầm trên tay vẫn cảm giác được linh khí dày đặc trên đó.


Một hộp chu sa, là chu sa bát bảo, biết bao nhiêu phù tu chỉ cầu được một ít cỡ móng tay cái, còn Cố Khanh được cho cả hộp!


Bút bùa thì bút bạch ngọt trong tay Cố Khanh đã là loại thượng đẳng, Tạ Giác không chuẩn bị cái khác.


“Được rồi, anh đã chuẩn bị đầy đủ đồ vật cho em, em chỉ cần nghỉ ngơi, tĩnh tâm chuẩn bị, tiếp đó bắt lấy khoảnh khắc linh quang chợt lóe, ra tay vẽ bùa."


Tạ Giác nhìn về hướng Tạ Vọng Sóc đang kêu hai anh em vào nhà ăn cơm, giọng nhẹ tênh:


“Chuyện này tạm thời đừng nói cho cha."


Cố Khanh gật đầu, trước khi chưa thành công thì cô tuyệt đối sẽ không nói cho cha.


Bên Cố Khanh xuôi gió xuôi nước, Khương Mặc Ngôn thì đang gặp được phiền phức.


Giờ phút này, anh đang mang theo vật treo tùy thân Sơn Linh đụng phải một trận chiến.


Chặng đường tìm mảnh nhỏ đá ở núi Trường Bạch không thuận lợi, ngọn núi to như vậy mà không có Sơn Linh!


Tuy Khương Mặc Ngôn mang theo Sơn Linh, nó có thể dựa vào thiên phú chủng tộc giao lưu với cỏ cây có linh tính ở xung quanh.


Nhưng không biết hình dạng cụ thể thứ phong ấn đá đen, còn là thứ tồn tại từ mấy trăm năm, chỉ có thể dựa vào một chút manh mối từ từ tra tìm.


Đương nhiên, cuối cùng Khương Mặc Ngôn vẫn tìm được.


Trong hang núi của một con gấu đen ở núi Trường Bạch. Khương Mặc Ngôn tạm thời đuổi gấu đen ra ngoài.


Gấu đen đang ngủ đột nhiên bị ném ra khỏi ổ của mình thì ngẩn người, sau khi phản ứng lại nó gầm rú lao về hang, nhưng phát hiện cửa hang tăng thêm một lá chắn trong suốt, nó đụng mấy cái vẫn không phá mở được.


Gấu đen dựa vào cửa hang, định ngồi canh chừng thú hai chân đã xông vào nhà nó còn bá đạo ném nó ra ngoài.


Gấu đen chờ lâu đến mức lại sắp ngủ thì thú hai chân đi ra.


Nó chưa kịp gầm rú xông tới cho đối phương một móng vuốt thì ầm vang, một cây roi dài màu lửa đỏ quất về phía Khương Mặc Ngôn.


Anh né qua, đập vào cửa hang núi, đá vụn lăn xuống vùi lấp một nửa cửa hang.


“Grừ, hú hú!”


Thấy cảnh này, gấu đen nhanh chóng xoay người cuống cuồng chạy đi xa: Trêu vào không nổi! Thú hai chân thời nay đáng sợ quá!


Khương Mặc Ngôn ngước đầu nhìn hướng roi dài bay ra:


“Là cô?”


Bình Luận (0)
Comment