Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 506 - Chương 507: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 507: Vô Đề

Người phụ nữ tên A Anh và một thanh niên khuôn mặt đáng yêu đứng chung với nhau.


“Giao đồ ra đây!” Thanh niên khuôn mặt đáng yêu lên tiếng trước, khi nói chuyện lộ ra răng cửa khá to.


Dù có khuôn mặt đáng yêu nhưng trong mắt của cậu ta bắn ra tia sáng hung ác, giống như Khương Mặc Ngôn mà nói một chữ không là cậu ta sẽ xông lên liều mạng đánh một trận.


Xác thực cần liều mạng, nếu Bạch Hàng lại thất bại phỏng chừng sẽ mất mạng.


A Anh đứng bên cạnh hé mở môi son:


“Ôi, người ta không muốn đánh nhau với anh đẹp trai chút nào. Anh trai, chúng ta thương lượng được không? Anh trai đưa đồ cho tôi, vậy là chúng tôi không đánh nhau.”


Thái độ của A Anh trông không giống như từng nhét đồ cho Khương Mặc Ngôn.


Khương Mặc Ngôn siết chặt nắm tay.


Anh tìm được hai hộp cơ quan giấu trong hang núi, cần dùng phương pháp đặc biệt để mở, trong thời gian ngắn, anh căn bản không có biện pháp xác định trong hộp nào phong ấn đá đen.


Nhìn thấy Khương Mặc Ngôn không nói lời nào, ngược lại lặng lẽ vươn tay lấy ra vũ khí sợi xích, A Anh cười cười:


“Xem ra cần đánh một trận!"


Vừa dứt lời, roi dài màu lửa đỏ quất tới.


Roi và xích là hai loại vũ khí tương tự, thực lực của A Anh và Khương Mặc Ngôn xấp xỉ, đánh ngang tay.


Nhưng A Anh có giúp đỡ, Bạch Hàng luôn ở bên cạnh rục rịch, mục tiêu là balo sau lưng Khương Mặc Ngôn.


Sơn Linh bên Khương Mặc Ngôn thì tương đương không có sức chiến đấu.


Bạch Hàng nhanh chóng tìm được cơ hội, khi roi dài của A Anh và xiềng xích của Khương Mặc Ngôn quấn vào nhau, hai bên giằng co thì cậu ta ra tay. Một con dao găm xuất hiện trong tay Bạch Hàng, nhanh chóng đâm về phía lưng của Khương Mặc Ngôn.


Balo bị rạch, đồ vật bên trong rơi đầy đất.


Khương Mặc Ngôn nhanh chóng nhặt cái hộp cách mình gần nhất, nhanh chóng chạy đi xa.


Bạch Hàng còn muốn đuổi theo, lại bị A Anh ngăn trở: “Đừng đuổi theo."


Bạch Hàng miễn cưỡng nói:


“Nhưng trên tay hắn”


A Anh nhặt lên chiếc hộp ở dưới đất, cẩn thận cảm thụ:


“Thứ trong tay chúng ta mới là thật!"


"Việc khẩn cấp trước mắt là lập tức rời đi, dâng vật lên cho chủ nhân. Người đàn ông kia có liên hệ mật thiết với địa phủ, lúc trước là vì lấy một chọi hai khiến hắn không có thời gian, chờ chút nữa lỡ như hắn kêu người của địa phủ đến úp sọt chúng ta là tất cả thành công cốc!”


A Anh cất hộp vào, tiếp đó xoay người: “Chúng ta đi!"


Bạch Hàng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn đi theo A Anh.


A Anh đoán không lầm.


Bọn họ rời đi không bao lâu, gấu đen phát hiện thú hai chân đánh nhau trước cửa hang của mình đều chạy mất thì nó chậm rãi quay về.


Cửa hang núi bị vùi lấp một nửa, nhưng nó rất thích cái nhà này. Vì thế gấu đen thay đổi bộ dạng lười biếng thường ngày, bắt đầu di dời đá vụn trước cửa hang.


Vành tai của nó bỗng nhích nhẹ.


Gấu đen ngẩng đầu lên, phát hiện khoảnh đất ở chân núi gần đó dường như tối sầm, xuất hiện cánh cửa, nhưng giây sau đã phục hồi bình thường.


Gấu đen thấy từ xa lại có một đám thú hai chân chạy tới chỗ mình, nó vội bỏ lại cửa hang đang di chuyển dang dở, gầm rú bỏ chạy, thôi không cần nhà này nữa, đổi cái khác vậy.


Thôi Phán Quan và Đầu Trâu Mặt Ngựa vừa bị Khương Mặc Ngôn gọi ra là chạy tới đây, không ngờ rằng vẫn là chậm một bước.


“Phán Quan đại nhân, có đuổi theo không?” Đầu Trâu hỏi trước, tuy đối phương đã bỏ chạy nhưng còn mơ hồ để lại chút dấu vết.


Đầu Trâu Mặt Ngựa khá nổi tiếng trong quỷ sai, nhưng có tên ‘Đầu Trâu Mặt Ngựa’ nhưng khi gặp người ngoài luôn giữ bề ngoài loài người bình thường.


Chẳng qua Mặt Ngựa có khuôn mặt dài giống ngựa, trên đầu của Đầu Trâu có hai chiếc sừng cong.


“Thôi bỏ đi.” Thôi Phán Quan phất tay: “Hiện tại đuổi theo phỏng chừng cũng không kịp."


Thôi Phán Quan thấy Khương Mặc Ngôn tụt lại ở phía sau, anh vẫn đang nhìn hộp cơ quan thì cáu kỉnh nói: “Còn xem cái gì nữa! Vừa rồi ta đã dùng máy dò xét thử rồi, trong đó chắc chắn không có đá đen!”


Bình Luận (0)
Comment