“Lúc trước ta đã sớm nói, một mình ngươi đến tìm đồ vật có thể cử hai quỷ binh giúp ngươi trông chừng, ngươi khăng khăng không chịu. Thấy chưa? Bị chặn lại rồi đấy.”
"Ta đang nghĩ, ngươi mở được hộp cơ quan này không?” Khương Mặc Ngôn vẫn tiếp tục nghiên cứu.
Thôi Phán Quan nhận lấy hộp cơ quan từ tay anh, nhìn kỹ:
“À, đúng là hơi khó.”
Trên hộp cơ quan này khắc một trận pháp loại nhỏ, nhất định phải hoàn toàn hiểu rõ trận pháp này, dựa theo phương pháp đặc biệt phá trận mới có thể mở ra.
Nếu bạo lực phá vỡ hộp này thì bên trong có trang bị tự hủy tương ứng, dù không thể hoàn toàn tổn hại đá đen ở bên trong cũng có thể phá hỏng nó ở mức độ lớn nhất có thể.
“Vậy xem ra dù bọn họ cướp được đồ thật thì khoảng thời gian ngắn cũng không mở ra được.”
Đây xem như tin tốt trong tin xấu.
Khương Mặc Ngôn gật đầu:
“Điều ta đặc biệt để ý là tại sao bọn họ đi theo ta, còn chọn lúc thích hợp nhất chặn đứng ta, cướp được cái hộp."
Đây đúng là một vấn đề.
Nhiều người trong Bộ Đặc Dị đều biết chuyện Khương Mặc Ngôn xin phép nghỉ. Nhưng biết anh đi tìm mảnh nhỏ Tà Thần thì anh chỉ nói cho Cố Khanh, tại sao nhóm A Anh có thể chuẩn xác chặn đứng anh?
Khương Mặc Ngôn tin tưởng hành tunh của mình không phải Cố Khanh tiết lộ ra ngoài.
Vậy thì chỉ có một loại khả năng, là bên đối phương có người biết Khương Mặc Ngôn có liên hệ đặc biệt với địa phủ, thậm chí rất có thể biết anh là Âm Dương Tuần Tra Sử đầu thai chuyển thế.
Thôi Phán Quan cũng nghĩ đến điểm này: “Nếu thật sự là như vậy thì chúng ta lên kế hoạch cho ngươi ngầm tìm được mảnh nhỏ Tà Thần trước, mang về địa phủ phá hủy xem ra không cách nào thuận lợi tiến hành. Đối phương nhất định sẽ tìm người luôn nhìn chằm chằm ngươi, phá hư hành động của ngươi."
"Cho nên, ta cảm thấy hành động kế tiếp của chúng ta có thể chuyển từ tối qua sáng, hành động ẩn khuất quá mức ngược lại dễ bị đám người luôn núp trong chỗ tối đó phá hư.” Đáy mắt Khương Mặc Ngôn lóe tia sáng.
Thôi Phán Quan suy tư rồi gật đầu: “Chuyện này ta sẽ trở lại báo cáo cho Diêm Vương đại nhân.”
Thôi Phán Quan đổi đề tài, nhìn Khương Mặc Ngôn nói:
“Mà thực lực dạng người của ngươi bây giờ hơi bị yếu. Nhớ năm xưa giá trị vũ lực của Âm Dương Tuần Tra Sử trong địa phủ chính là khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật! Hiện tại mới có hai người mà ngươi không đánh lại được?”
Mặt Khương Mặc Ngôn đen thui:
“Nếu không phải ngươi nói cho ta biết thường xuyên cưỡng chế thoát xác sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng thì sao ta bị linh lực trong thân thể hạn chế? Hơn nữa lúc trước đề nghị khiến ta đầu thai cũng là ngươi phải không?"
"A? Cái đó ahihi, ta chỉ nói thật thôi.” Thôi Phán Quan đánh trống lảng: “Tóm lại ngươi cần cố gắng nâng cao tu vi thân thể đi! Cái hộp đã bị bọn họ cướp đi, ngươi hãy mau về phản hồi thủ đô, ta cũng phải trở lại báo cáo với Diêm Vương đại nhân, tiện thể tra một lượt chỗ của mảnh nhỏ Tà Thần tiếp theo.”
"Đầu Trâu Mặt Ngựa?" Thôi Phán Quan xoay người: “Chúng ta đi!"
“Rõ!” Đầu Trâu Mặt Ngựa luôn im lặng giả làm cây cột ở phía sau lúc này mới lớn tiếng đồng ý.
Thôi Phán Quan vung ống tay áo, trên không trung hình thành một lỗ đen hình dạng vòng xoáy, ông ấy mang theo Đầu Trâu Mặt Ngựa đi vào.
Cố Khanh ở thủ đô xa xôi vẫn đang nghiên cứu cách vẽ bùa Khô Mộc Phùng Xuân.
Nghe Tạ Giác khuyến cáo, Cố Khanh không còn nôn nóng như lúc mới bắt đầu nữa.
Trước tiên dùng bùa và chu sa bình thường để luyện tập, tuy rằng đều là hàng hỏng, nhưng cô cảm giác mỗi ngày luyện tập khiến tốc độ vẽ càng lúc càng trơn tu.
Hiện tại chỉ chờ một cơ hội, linh quang chợt lóe.
Lúc tạm nghỉ vẽ bùa cô sẽ theo Tạ Vọng Sóc học tập một ít kỹ năng tu thân dưỡng tính.