Đừng nhìn Tạ Vọng Sóc hai mươi năm trước là thiên tài huyền học nổi tiếng, về sau bị thương rất nhanh mờ nhạt trong đám người, lúc ông còn là thiên tài huyền học thì những kỹ năng này chỉ là chuyện nhỏ.
Sau khi Tạ Vọng Sóc bị thương nặng, tu vi không tiến bộ được, ngược lại không ngừng bị tình trạng vết thương ăn mòn thì ông cần làm một số việc để mình bình tâm lại.
Hai mươi năm, đủ để ông nâng trình độ lên.
Hai ngày trước Tạ Vọng Sóc phát hiện cảm xúc của Cố Khanh hơi nôn nóng, hễ khi nào cô rảnh là ông sẽ kéo cô đi, nói là bồi dưỡng sở thích cho cô.
Như vậy cũng tạm thỏa mãn nỗi tiếc nuối khi con gái còn nhỏ ông không được tự tay dạy dỗ.
Hôm nay Tạ Vọng Sóc đánh cờ với Cố Khanh.
Xét thấy Cố Khanh trước đến giờ chưa từng học cờ vây, hoàn toàn là tay mơ, phương pháp dạy học của Tạ Vọng Sóc cũng khác biệt với mọi người.
Ông và cô xem tv.
Mấy ngày này vừa lúc là giải đấu cờ vây thế giới Cẩm Tiêu, Tạ Vọng Sóc giảng giải trạng huống ván cờ trong tv cho Cố Khanh.
Cố Khanh mờ mịt nghe.
Cô không ngờ thiên phú cờ vây của mình là một trăm điểm âm, rõ ràng lúc chơi cờ cô siêu nghiêm túc, nhưng sơ sẩy một cái là rơi vào cạm bẫy của Tạ Vọng Sóc.
Đối diện loại tình huống này, Tạ Vọng Sóc cư nhiên làm vẻ mặt vô cùng thỏa mãn:
"Quả nhiên vẫn là con gái tốt hơn, là áo bông tri kỷ của cha! Nhớ ngày xưa anh của con học có vài hôm đã biết giăng bẫy cha rồi.”
Cố Khanh: Nghe lời này không vui lên nổi.
Ván cờ trên tv mới chơi được một nửa thì chuông cửa reo vang.
Cố Khanh chạy đi mở cửa ra xem, trong lòng không khỏi trợn trắng mắt, nhưng trên mặt vẫn lạnh như tiên:
“Tại sao là các người?"
Tạ Vọng Sóc nghe thấy âm thanh cũng đi ra theo:
“Ai vậy Khanh Khanh?”
Chợt thấy hai nam một nữ đứng trước cửa đồng thanh kêu lên:
“Chú hai!”
Đúng vậy, người đến là ba đứa con của Tạ Vọng Thư, Tạ Tư Huyền, Tạ Tư Thanh và Tạ Tư Duyên.
"Các người đến làm gì?" Cố Khanh dựa vào cạnh cửa, lạnh lùng hỏi.
Từ khi biết Tạ lão gia bị người của nhà họ Khương hại chết, còn là do thứ Khương Dung mang đến hại, Tạ Vọng Thư làm chồng chỉ biết vắt óc muốn làm gia chủ, không phát hiện ra chút khác lạ gì, Tạ Vọng Sóc hoàn toàn chết tâm đối với người anh này.
Về sau chuyện nhà họ Khương bùng nổ, Khương lão gia chạy trốn, nhà họ Khương hoàn toàn xuống dốc, ba anh chị họ nội của Cố Khanh ít gây chú ý, đã lâu không thấy bóng dáng.
Hôm nay hiếm thấy đến nhà bọn họ, còn làm bộ dạng rất lễ độ, Cố Khanh nhìn ngang nhìn dọc đều cảm thấy trong này có âm mưu!
Mặc dù Tạ Vọng Sóc đã lạnh lòng với anh trai, cũng không thân thiết với ba đứa cháu này, nhưng người ta đã tới cửa, không tiện để khách đứng bên ngoài.
Tạ Vọng Sóc tránh đường:
“Mấy người vào trong rồi nói.”
Trong phòng khách.
Cố Khanh vẻ mặt tập trung xem hình ảnh chơi cờ vây trong tv, mặc dù chỉ là giả vờ.
Ba anh em Tạ Tư Huyền ngồi song song trên sofa, có chút đứng ngồi không yên.
“Em Cố Khanh thích chơi cờ vây hả?”
Trong ba anh em, anh cả trầm mặc ít lời, em gái vốn đã có xích mích với Cố Khanh, chỉ có Tạ Tư Thanh tự xưng khéo giao tiếp khi đối mặt Cố Khanh mặt lạnh vẫn cố gắng lôi kéo làm quen.
Cố Khanh: " "
Cô không muốn để ý tới họ, hơn nữa nếu như nói chính mình xem không hiểu thì chẳng phải là càng lúng túng không còn lời nào để nói?
Ở trong mắt ba anh em thì thái độ này là Cố Khanh cố ý làm cho họ xem.
Trên mặt Tạ Tư Thanh thoáng qua nét lúng túng, giây sau mỉm cười uống một ngụm trà, trông không giống như mới bị người ta cho cả tấn bơ.
Tạ Tư Duyên không nhịn được nói:
“Con người của cô làm sao vậy, không nghe anh hai của tôi”
Tạ Tư Duyên chưa nói xong đã bị Tạ Tư Thanh kéo lại:
“Tư Duyên!”
Tạ Tư Duyên phản ứng lại mình đang ở đâu, nhớ tới mục đích hôm nay bọn họ đến, cô ta đành hậm hực ngậm miệng lại.