Về sau điều tra mới phát hiện thế hệ trẻ nhà họ Hoàng ra một đôi song sinh thiên phú kinh người, chẳng qua trước kia luôn âm thầm mài giũa, không làm rình rang cho người ta biết.
Phen này phiền phức rồi.
Bên nhà họ Hoàng có đôi song sinh lợi hại, nhà họ Tạ lợi hại nhất là Tạ Giác, nhưng anh ấy đã trở mặt với Tạ Vọng Thư, không thể nào đến giúp bọn họ.
Còn Tư Huyền, Tư Thanh nhà mình thì Tạ Vọng Thư hiểu rất rõ, bọn họ thiên phú bình thường, ưu điểm là được gia tộc bồi dưỡng, bản thân cũng chăm chỉ.
"Hừ!" Nghe xong, Tạ Vọng Sóc cười khẩy nói: “Tự mình gây họa thì tự đi giải quyết, tôi không rảnh quản các người, con trai của tôi đương nhiên cũng không rảnh!"
“Chú hai, chú hai, làm ơn giúp cháu đi, cháu thật sự không muốn gả vào nhà họ Hoàng!” Tạ Tư Duyên mếu máo làm bộ dạng đóa hoa trắng nhỏ run rẩy trước gió thật là khiến người cảm thấy không thói quen.
“Chú hai, nếu nếu chú không chịu giúp thì cháu sẽ quỳ xuống ngay tại đây!” Tạ Tư Duyên nói xong làm tư thế sắp quỳ xuống.
“Ủa?” Cố Khanh luôn xem tv không nói chuyện đột nhiên lên tiếng.
“Cha, nhìn xem người này có phải là hơi kỳ lạ?" Cố Khanh chỉ hướng một trong hai kỳ thủ.
Tạ Vọng Sóc vốn cho rằng con gái mở miệng là giúp chính mình giải vây, nhưng khi ông quay sang xem màn hình:
“A, hình như thật sự hơi”
Kỳ thủ này rõ ràng lúc trước khẩn trương đổ mồ hôi, trong lúc thi đấu cũng liên tiếp sai sót. Nhưng hiện tại ánh mắt của người này bỗng trở nên kiên định, mới đặt vài nước cờ đã cứu lại xu hướng suy tàn lúc trước.
Hơn nữa tướng mạo này
Tạ Vọng Sóc kéo Cố Khanh lên:
“Đi, chúng ta đi tìm anh của con!”
Tạ Vọng Sóc nói xong kéo Cố Khanh đi hướng cửa.
Ông đi tới cửa đột nhiên nhớ đến điều gì quay đầu, nói: “Tư Huyền, chú hai bận việc cùng con gái đi trước. Chờ khi nào em gái của cháu quỳ thỏa mãn rồi thì mấy người tự động đi giùm, nhớ khép cửa lại hộ chú.”
Tạ Vọng Sóc nói rồi mang theo Cố Khanh rời đi, để lại ba anh em ngơ ngác ngó nhau.
Tạ Vọng Sóc không hề lo lắng ba người cháu sẽ làm gì trong nhà mình.
Thuật sĩ huyền học luôn đặt thứ quan trọng nhất trong nhẫn không gian mang theo bên người, cho nên trong nhà đều là một số vật dụng hằng ngày.
Hơn nữa ba người cháu bị ông làm mất mặt như vậy, người trẻ tuổi da mặt mỏng phỏng chừng sẽ không ở lì tại nhà.
Quan trọng nhất là con trai Tạ Giác thích sắp đặt các loại trận pháp trong mỗi căn phòng, ông và con gái có ngọc bội con trai đưa nên ra vào thoải mái, nếu ngày nào đó có ăn trộm mắt mù vào thì phỏng chừng tiêu đời.
Cho nên Tạ Vọng Sóc rời đi không mang theo lo lắng.
Hiện tại thứ càng cần chú ý là người vừa thấy trong tv.
Tạ Vọng Sóc lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Tạ Giác:
“Con trai, gần đây thủ đô tổ chức giải đấu cờ vây thế giới Cẩm Tiêu, con có xem không? Con mau lên mạng xem đi, bên trong có một người tên tên là”
Tạ Vọng Sóc nhìn về hướng Cố Khanh, cô đã tra ra thông tin của người trẻ tuổi kia trên điện thoại di động, đưa màn hình cho Tạ Vọng Sóc xem.
Tạ Vọng Sóc híp mắt nhìn qua, nói vào loa điện thoại:
“Tên Hojo Ryuya, ôi chà, là người Nhật à. Đúng vậy, lúc nãy cha và em gái của con xem tv phát hiện người này hơi không ổn. Con hỏi cụ thể không ổn chỗ nào? Khó nói trong điện thoại lắm, con xem liền biết!"
Tạ Vọng Sóc cúp điện thoại:
“Con gái yêu, chúng ta đi hiện trường xem trò vui không?”
Cố Khanh đương nhiên là gật đầu.
Bên Bộ Đặc Dị.
Tạ Giác cúp điện thoại lập tức kêu người đi tra xét người Nhật tên Hojo Ryuya, còn anh ấy thì tự mình lên mạng tìm trận thi đấu mới nhất của giải đấu cờ vây thế giới Cẩm Tiêu.
Tạ Giác xem người trẻ tuổi tên Hojo Ryuya trong màn hình, ban đầu khẩn trương mặt đỏ rực, liên tiếp thua cờ, rồi đột nhiên ánh mắt sắc bén, tràn ngập tự tin với ván cờ trước mắt, vài nước cờ đã cứu lại bàn thua trông thấy, còn bắt đầu tiến công.