Tạ Giác híp mắt lại, xác thực có chút vấn đề!
Cấp dưới rất nhanh tra được tư liệu.
Tam Kim to giọng nói:
“Sếp, không ổn rồi! Cái tên mà sếp muốn điều tra có vấn đề!”
Tam Kim đưa tư liệu cho Tạ Giác:
“Anh nhìn này, tuy là con nhà nòi cờ vây nhưng trước đó không có tiếng tăm gì, một năm trước trình độ bỗng nhiên tăng tiến vùn vụt."
"Quan trọng nhất là mỗi trận đấu của anh ta đều có một đặc điểm, nửa ván đầu trình độ bình thường, đụng tới cao thủ chỉ có thể bị động phòng thủ, nhưng đến nửa phần sau sẽ đột nhiên tấn công. Từ một năm trước nổi tiếng đến nay không thua trận nào, chậc chậc, có vấn đề.”
Tạ Giác đã xem video, lại nghe tư liệu tương quan từ Tam Kim, anh ấy đứng lên cầm áo khoác, nói với Tam Kim:
“Đi, chúng ta đi hiện trường xác nhận lại.”
Lúc nhóm Tạ Giác đến hội trường thi đấu thì Cố Khanh cùng Tạ Vọng Sóc đã tới hiện trường.
Hojo Ryuya đã thắng ván trước, hiện giờ đang nghỉ ngơi.
Tạ Vọng Sóc hỏi nhỏ bên tai Cố Khanh:
“Con yêu, nhìn ra vấn đề chưa?”
Cố Khanh liếc qua, ‘Hojo Ryuya’ ánh mắt sắc bén lúc thi đấu đã biến mất không thấy, hiện tại anh ta ngoan ngoãn ngồi uống trà trong khu vực nghỉ ngơi, thoạt nhìn là người bình thường hiền lành.
Cố Khanh đáp:
"Hiện tại hết thảy bình thường, phỏng chừng phải chờ lần sau so đấu mới có thể nhìn ra vấn đề.”
Hojo Ryuya ở bên cạnh xem tuyển thủ khác thi đấu, trông anh ta có vẻ rất mệt.
Vừa rồi Hojo Ryuya lại thuận lợi thắng một đối thủ, nhưng anh ta biết không phải nhờ vào sức của bản thân, đó không phải là trình độ chân thực của anh ta.
Hojo Ryuya cũng không muốn làm như vậy, nhưng anh ta không thể cưỡng lại cám dỗ mà thắng lợi mang đến cho mình.
Một năm trước anh ta chỉ là một kẻ không có tiếng tăm gì.
Trong nhà là thế gia cờ vây, người chơi cờ lớp lớp. Mọi người đều nói hạc trong bầy gà, nhưng vào lúc ấy Hojo Ryuya cảm thấy mình là con gà đứng trong bầy hạc.
Chẳng những không có thiên phú cờ vây, những phương diện khác anh ta cũng bình thường, nói tóm lại là một người vô cùng tầm thường.
Người giống như Hojo Ryuya nếu sinh ra trong nhà bình thường có lẽ sẽ đi học trường bình thường, tốt nghiệp, tìm một công việc bình thường, sau đó kết hôn sinh con, cứ thế qua một đời.
Nhưng Hojo Ryuya sinh ra và lớn lên trong một gia tộc lớn.
Trong gia tộc thì người quá bình thường sẽ bị bỏ qua, bị khi dễ, tiếp đó bị đào thải!
Thời cơ thay đổi số phận là trong một bữa tiệc gia tộc.
Hojo Ryuya bị mỉa mai.
Bởi vì quá tầm thường.
Nhìn cha và mẹ bởi vì những lời đó mà mặt đỏ lên, không ngừng xin lỗi ông nội, Hojo Ryuya thật sự không kiềm được.
Hojo Ryuya không có dũng khí mở miệng mắng người khác, anh ta buông dụng cụ ăn xuống, nói một tiếng ‘tôi ăn no’ rồi rời khỏi bàn ăn.
Anh ta đơn giản là tầm thường thôi mà, có làm gì cản trở ai, tại sao cha mẹ luôn làm biểu cảm xấu hổ vì bọn họ làm gia tộc hổ thẹn?!
Hojo Ryuya đi phòng sách, muốn một người bình tĩnh lại.
“Ài.”
Hojo Ryuya bỗng nghe thấy một tiếng thở dài.
Anh ta ngẩng đầu nhìn bốn phía, trong phòng sách chỉ có một mình anh ta, âm thanh từ đâu truyền đến?
Lại một tiếng than thở.
Lúc ấy Hojo Ryuya vừa sợ vừa hơi tò mò, chậm rãi đi hướng phát ra âm thanh, phát hiện tiếng thở dài là từ giá sách.
“Nhóc, đừng nhìn, là ta đang nói chuyện."
Hojo Ryuya kinh ngạc phát hiện, nói chuyện thế nhưng là một quyển kỳ phổ. À, không phải kỳ phổ, cuốn kỳ phổ trước mặt anh ta không gió tự bay lật đến một trang dán bùa.
Ý thức được bên trong có lẽ phong ấn quỷ quái, lúc ấy Hojo Ryuya không quá sợ hãi.
Dù sao đã bị phong ấn, chỉ cần không phá hư phong ấn, hẳn là an toàn nhỉ?
Hojo Ryuya muốn khép sách lại, xem như không biết gì hết rời khỏi đây. Bỗng nghe tiếng mở cửa, tay Hojo Ryuya run nhẹ ‘vô tình’ cầm cuốn sách.