Người đến là ông nội của anh ta, gia chủ nhà bọn họ.
Ông nội kỳ thực là một người lớn rất tốt, trừ đặc biệt cố chấp về cờ vây ra. Bình thường ông nội đối xử tốt với Hojo Ryuya, nhưng gia tộc lớn thì luôn có những chỗ không lo hết được, chỉ có thể dựa vào chính họ cướp đoạt tài nguyên.
“Ryuya, đang đọc sách à?” Ông nội Hojo Shinichiro đi qua, nhìn cuốn sách trong tay Ryuya: “Có vẻ như con vẫn rất thích cờ vây.”
Hojo Shinichiro dường như rất vui vẻ, cười đến nỗi râu dựng ngược lên.
Ông ấy kéo Ryuya đến cạnh chiếc bàn đặt ở một bên:
“Nào nào, chơi một ván với ông nội, để ông nội nhìn xem gần đây con có tiến bộ không.”
Như đã nói bên trên, ông nội cực kỳ cố chấp với cờ vây, cho nên lúc này tuyệt đối không từ chối ông ấy được, dù bạn chơi dở cỡ nào thì ít nhất phải giữ thái độ nghiêm túc chơi cờ với ông cụ.
Có thể tưởng tượng được kết quả, một người là kỳ thủ đẳng cấp, một người thì trình độ đánh cờ bình thường, dù ông nội không dùng hết thực lực thì Hojo Ryuya vẫn bị đánh tơi bời.
“Ngu, đặt ở chỗ đó là ngươi thua chắc!”
Hojo Ryuya giật nảy mình, vụt ngẩng đầu, nhưng phát hiện dường như ông nội không nghe được gì.
Quỷ quái trong sách lại bắt đầu nói chuyện: “Ngươi nghe lời của ta, ta bảo đảm ngươi có thể thắng "
Ma xui quỷ khiến, Hojo Ryuya đặt quân cờ xuống vị trí mà quỷ quái chỉ.
Một bước này khiến ông nội ngẩng đầu nhìn Hojo Ryuya vài giây làm anh ta toát mồ hôi lạnh.
Ông nội không nói chuyện, tiếp tục đặt quân cờ, Hojo Ryuya từng bước làm theo quỷ quái trong sách mách nước.
Chờ khi Hojo Ryuya lấy lại tinh thần nhìn ván cờ trước mắt, hình như anh ta đã thắng?
Anh ta vậy mà thắng rồi? Thắng ông nội được gọi là kỳ thủ đẳng cấp?
Hojo Shinichiro cũng không dám tin tưởng, nhìn kỹ thì phát hiện mình sai sót vài chỗ vốn không nên sai.
Nhưng tiến bộ của cháu nội rất rõ ràng.
“Ryuya, gần đây con được ai chỉ điểm sao?"
Hojo Ryuya đỏ mặt lắc đầu.
Bữa tối hôm ấy, ông nội hiếm thấy khích lệ Hojo Ryuya trên bàn ăn, nói anh ta thành tài muộn, tích lũy chờ ngày bùng nổ, có thiên phú cao về cờ vây.
Mọi người đều giật mình ngây người, còn tưởng đâu ông cụ nói lời trái ngược. Sau đó nhìn kỹ thì phát hiện ông cụ thật lòng khích lệ, cả bàn ăn đều xáo động.
Tối hôm đó, anh chị em cùng thế hệ kéo Hojo Ryuya chơi cờ với mình, nhưng anh ta tự biết trình độ của bản thân, kiếm cớ chạy về phòng.
Hojo Ryuya biết từ bây giờ hoặc là tiếp tục giữ hình tượng thiên phú cờ vây kinh người, hoặc là trở lại bộ dạng cũ.
Đáp án nằm ở quyển kỳ phổ kia!
Sau khi Hojo Ryuya cẩn thận hỏi thăm, quỷ quái trong sách nói nó từng theo hầu một âm dương sư giỏi chơi cờ, được hung đúc nên có tài năng chơi cờ khá tốt. Sau khi âm dương sư qua đời thì nó bị phong ấn trong cuốn kỳ phổ.
Hơn nữa, quỷ quái tỏ vẻ sẵn lòng tôn thờ Hojo Ryuya làm chủ, chỉ cần anh ta đồng ý cởi bỏ phong ấn, ký khế ước với nó.
Thời nay muốn tìm người có linh lực ăn khớp cởi bỏ được phong ấn thức thần thật không dễ.
Hojo Ryuya nhớ lại sau bữa tối bởi vì anh ta được ông nội khích lệ, đám anh chị em hâm mộ ghen tị nhìn anh ta, thế là anh ta không thể cưỡng lại cám dỗ kéo xuống phong ấn.
Quỷ quái xác thực ký khế ước với anh ta, thành thức thần của anh ta. Nhưng con quỷ này hơi vô dụng, sở trường duy nhất là chơi cờ.
Nó có thể đánh cờ giúp người chơi chiến thắng, nhưng thời gian trợ giúp có hạn, quyết định bởi tinh thần lực của chủ nhân ít hay nhiều. Tinh thần lực của Hojo Ryuya hiện tại chỉ có thể kéo dài khoảng một nửa thời gian thi đấu.
Vì vậy mới dẫn đến mỗi lần anh ta chơi cờ đều là nửa ván sau tấn công, phong cách đánh nửa ván đầu và nửa ván sau như hai người khác nhau.