Lúc Tạ Giác mang theo Tam Kim đến vừa lúc là Hojo Ryuya mới bắt đầu ván mới.
Sau đó là chậm rãi chờ tới nửa ván sau.
Cố Khanh và Tạ Vọng Sóc kêu Tạ Giác, Tam Kim tới gần vừa ăn vừa xem, bên cạnh hai cha con đã chất đống nhiều hộp thức ăn.
Đối thủ ván này của Hojo Ryuya đúng dịp là một tuyển thủ Trung Quốc.
Thi đấu nửa ván đầu đúng như dự liệu, Hojo Ryuya bị động phòng thủ, liên tiếp thua nước cờ.
Bốn người Cố Khanh luôn quan sát Hojo Ryuya nhìn thấy anh ta thừa dịp uống nước tay vuốt bùa bình an đeo trên người.
Bên cạnh Hojo Ryuya bùm một tiếng tỏa làn khói, xuất hiện một con ếch.
Không sai! Một ếch khổng lồ mặc quần áo!
Ếch nhảy vào người Hojo Ryuya, sau đó ánh mắt của anh ta thay đổi.
Bắt đầu phản công, Hojo Ryuya vừa ngồi xuống đã đặt một nước cờ hay.
Nhóm Cố Khanh phát hiện con ếch kỳ dị kia dường như không chỉ là biết chơi cờ, nó sẽ tỏa ra một loại mùi kỳ lạ ảnh hưởng đối thủ, khiến đối thủ hoảng hốt xuất hiện sai sót.
“Trời, người Nhật này vậy mà làm động tác nhỏ như thế!” Tuy Tam Kim xem không hiểu cờ vây, nhưng thấy cảnh này biết ngay đối phương làm động tác nhỏ.
“Nếu tuyển thủ Trung Quốc của chúng ta thua vì thủ đoạn không khoa học đó của đối phương thì đúng là lỗ to!"
Tam Kim hỏi:
“Làm sao bây giờ hả sếp? Có cần tôi đi xin với bên trên bắt tên kia không?”
Tạ Giác suy xét càng nhiều một chút:
“Trận đấu này được trực tiếp, lại là giải đấu thế giới, nếu là giữa đường đột nhiên xảy ra vấn đề chắc chắn sẽ dẫn tới rối loạn."
Suy nghĩ một hồi, Tạ Giác nhét thứ gì vào tay của Tam Kim, thì thầm vào tai anh ấy:
“Cậu làm thế này rồi”
Trên khuôn mặt mập mạp của Tam Kim lộ vẻ bội phục, giơ ngón cái:
“Sếp đúng là cao tay ấn!”
Tam Kim mang theo vật Tạ Giác đưa cho rời khỏi chỗ ngồi.
Không lâu sau, Cố Khanh thấy nhân viên công tác bổ sung nước cho các tuyển thủ, cô nhìn thấy bóng dáng mập mạp quen thuộc trong các nhân viên.
Tam Kim thừa dịp rót nước cho Hojo Ryuya thì vung ống tay áo, dường như có tro bụi bay lên.
"Khụ khụ!" Hojo Ryuya bị sặc, tiếp đó thân thể cứng đờ.
Bùm một tiếng, ếch khổng lồ bị đuổi ra ngoài cơ thể, chỉ kịp nói một câu "Cái gì?!", tiếp đó nó nhảy vào bùa hộ mệnh, không phát ra âm thanh nữa.
Làm làm sao bây giờ?
Hojo Ryuya rất hoảng loạn, nhưng anh ta còn phải hoàn thành trận đấu này.
Ủa?
Tuyển thủ Trung Quốc phía đối diện ngạc nhiên, sao trình độ của người này lúc cao lúc thấp?
Lúc nãy trình độ bình thường, đột nhiên bùng nổ, lúc này lại quay về bình thường, mà kệ đi, phải thừa dịp cơ hội này mở rộng phần thắng cái đã!
Tuyển thủ Trung Quốc hăng hái tấn công dồn dập, Hojo Ryuya thì không còn giống lúc trước bùng nổ hút hồn người.
Hojo Ryuya rất nhanh bị thua.
Trong khi toàn trường hò reo vì tuyển thủ Trung Quốc, không ai phát hiện Hojo Ryuya bị đoàn người lặng lẽ mang theo ra ngoài.
Chúng tôi không quản được chuyện anh lợi dụng thức thần chơi cờ, nhưng đến khu vực của chúng tôi còn dám dùng loại phương pháp này thắng người của chúng tôi thì phải cho lời giải thích.
Tin tưởng cha tổ quốc có thể lợi dụng tốt điểm này khiến nước Nhật chịu thiệt, phun ra một ít thứ.
Chuyện này giải quyết dễ dàng.
Sau khi về nhà, không nằm ngoài dự liệu, ba anh em Tạ Tư Huyền đã sớm rời đi.
Cố Khanh tìm một cơ hội nói cho Tạ Giác biết chuyện ba người tới nhà, anh ấy tỏ vẻ không hứng thú tham gia cược thi đấu.
Nhưng mấy ngày kế tiếp, Cố Khanh và Tạ Giác phát hiện Tạ Vọng Sóc thường rơi vào trầm tư.
Chắc ông băn khoăn chuyện cược thi đấu.
Có một lần Tạ Giác nhìn thấy Tạ Vọng Sóc lại ngây người thì hỏi thẳng:
“Cha muốn con đi giúp bọn họ không?”
Tạ Vọng Sóc tỉnh táo lại, cười mắng:
“Nghĩ đi đâu vậy, chẳng qua là cha nghe được tiền đặt cược là Ô Kim Bàn Long Lô chợt nhớ bà nội của con. Hồi xưa khi bà nội của con còn sống thì rất thích mẹ của con, từng nói phải truyền thứ này lại cho mẹ của con, rồi sau đó truyền cho Khanh Khanh."