Nhưng người đã mất, đồ vật tốt đến mấy cũng vô nghĩa.
Nói ra những điều này xong Tạ Vọng Sóc cũng biết suy nghĩ nhiều vô ích, không còn thất thần nữa.
Ngược lại là Tạ Giác thầm ghi nhớ chuyện này.
Tạ Giác đoán rằng Tạ Vọng Thư sẽ không bỏ cuộc dễ như vậy, chắc chắn sẽ lại lần nữa đến tìm bọn họ hỗ trợ.
Không phải nói Tạ Vọng Thư không nỡ bỏ con gái Tạ Tư Duyên, có lẽ tình cha và con gái chiếm một phần nhỏ, nhưng càng nhiều là sợ thua nhà họ Hoàng, mất Ô Kim Bàn Long Lô, đám tộc lão nổi giận sẽ đuổi ông ta khỏi chỗ ngồi.
Thật ra nếu không phải Tạ Vọng Sóc bị thương nhiều năm không thể khôi phục, dòng chính chỉ còn lại Tạ Vọng Thư, không biết ông ta đã bị lôi xuống ghế bao nhiêu lần.
Nói đến thì, Tạ Vọng Thư có số xui, từ khi ông ta ngồi vào ghế thì nhà họ Tạ không gặp một chuyện tốt nào. Kiếm Thừa Ảnh bị trộm, Tạ lão gia gặp chuyện, Khương Dung bị hại, các sự kiện đều phát sinh ở xung quanh Tạ Vọng Thư, ông ta chẳng bị sứt mẻ gì, nhưng người khác thì
Tạ Giác không đánh giá sai tính tình của Tạ Vọng Thư, nhưng đã đo lường sai da mặt của ông ta.
Khi cùng đường thì Tạ Vọng Thư chẳng cần mặt mũi.
Hôm nay, Tạ Giác vừa đến Bộ Đặc Dị đã thấy Tạ Vọng Thư ngang nhiên đứng trước cửa, nhìn đông ngó tây. Khi có ai hỏi thì ông ta còn tự giới thiệu mình là bác trai của bộ trưởng Bộ Đặc Dị Tạ Giác, có chuyện đến tìm anh ấy.
Tạ Vọng Thư nhìn qua khóe mắt thấy Tạ Giác đến, mắt ông ta sáng rực nói với anh ấy:
“Tư Giác, cháu rốt cuộc đến rồi, bác cả chờ cháu đã lâu.”
Nghe giống như hai người đã hẹn gặp nhau từ trước vậy.
Các thành viên của Bộ Đặc Dị xem đến đây thầm ghê tởm thay cho bộ trưởng.
Khoảnh trời thủ đô chỉ có bấy nhiêu, chuyện trong giới huyền học có ai không biết nhau?
Hai phòng nhà họ Tạ xé rách da mặt, rồi mấy chuyện liên quan nhà họ Khương, dù quần chúng không biết cặn kẽ cũng có thể ngẫu nhiên nghe thấy một ít tin vỉa hè, đoán được mấy phần.
Bọn họ loáng thoáng biết nhà họ Hoàng và nhà họ Tạ thi đấu cá cược, cả đám còn lén nói bác trai của bộ trưởng sắp té sấp mặt, không ngờ ông ta muốn dời họa sang hướng khác, tìm đến bộ trưởng của họ.
Hiện tại bác cả trong lời đồn đã trở mặt với bộ trưởng đến mức chết cũng không qua lại vậy mà bình tĩnh đứng trước cửa Bộ Đặc Dị, chào hỏi với bộ trưởng như không có chuyện gì xảy ra.
Da mặt dày số một!
Càng thêm khiến bọn họ không dám tin tưởng là phản ứng của ngài bộ trưởng.
Bọn họ vốn nghĩ với tính cách của bộ trưởng nếu gặp tình huống này phỏng chừng sẽ lơ đẹp.
Không ngờ sau khi Tạ Vọng Thư chào hỏi, Tạ Giác bình tĩnh gật đầu, còn nói:
“Bác đi với tôi vào đây.”
Chẳng những đám cấp dưới của Tạ Giác không phản ứng lại, ngay cả Tạ Vọng Thư cũng ngẩn ngơ.
Trong này có chuyện mờ ám!
Vào văn phòng, ngăn cách ánh mắt tò mò của đám cấp dưới ở bên ngoài, Tạ Giác hỏi:
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Thật ra Tạ Giác đương nhiên biết Tạ Vọng Thư đến tìm mình làm gì, nhưng có một số việc bắt buộc phải là Tạ Vọng Thư tự mình nói ra.
Cơ mặt Tạ Vọng Thư cứng ngắc, sau đó mặt mày ủ ê nói:
“Tư Giác, cháu phải giúp bác thôi, giúp nhà họ Tạ! Nếu không thì nhà họ Tạ xuống dốc từ tay chúng ta thì chúng ta là kẻ có tội muôn đời của nhà họ Tạ!”
Tạ Vọng Thư định dùng nghĩa lớn gia tộc cột Tạ Giác về phe mình.
Nhưng hiển nhiên ông ta chưa hiểu rõ về người cháu trai này.
Tạ Giác trực tiếp nói: “Là bác chứ không phải chúng ta. Tôi nói lâu rồi, nhà họ Tạ tốt hay xấu đều không liên quan tôi. Nhưng bác đã cống hiến nhiều cho nhà họ Tạ xuống dốc, cũng không thiếu gì lần này.”
Ngữ khí rõ ràng bình thản nhưng nghe ra mùi mỉa mai.
Tạ Vọng Thư cảm giác bị Tạ Giác kéo da mặt ném xuống đất rồi giẫm lên, ông ta rất muốn trực tiếp phất tay áo bỏ đi, nhưng biết rõ mình không thể đi.