Tạ Vọng Thư cười lúng túng, vò đã mẻ lại sứt nói:
“Tôi không nói dài dòng, nếu cháu đã để tôi vào đây thì chắc có khả năng đồng ý giúp tôi đúng không? Chỉ cần cháu đồng ý giúp, vô luận muốn tôi làm gì thì tôi đều sẽ làm!"
Tạ Giác chỉ chờ ông ta nói câu này.
Anh ấy nói:
“Tôi có thể tham gia thi đấu cá cược với bác, thậm chí Khanh Khanh cũng có thể hỗ trợ. Nhưng nếu thắng Ô Kim Bàn Long Lô phải thuộc về chúng tôi.”
"Không không không Không được!" Tạ Vọng Thư giật nảy mình, giống như bị giẫm lên bàn chân vậy, ông ta nhảy vọt lên: “Đây là một trong ba bảo bối của nhà họ Tạ, cậu không thể cho cháu!”
Ngón tay Tạ Giác gõ mặt bàn:
“Ba bảo bối nhà họ Tạ? Hiện tại trong tay của ông còn vài món?”
Tạ Vọng Thư thoáng chốc ủ rũ.
Đúng rồi.
Thiên Cơ Bàn thì không biết tung tích, thật ra là bị Tạ lão gia đưa cho Tạ Vọng Sóc.
Kiếm Thừa Ảnh bị ăn cắp sau đó bị Tạ Giác tìm được, tương đương sung công.
Trong tay Tạ Vọng Thư chỉ còn Ô Kim Bàn Long Lô, nhưng sắp bị nhà họ Hoàng thắng lấy mất.
Tạ Giác nói:
“Nếu đưa đồ vật cho tôi, sau đó thắng thi đấu giành được Tầm Long Bàn thì bác còn có thể nói ít ra đồ vật vẫn ở trong tay người nhà họ Tạ. Nếu thua đồ cho nhà họ Hoàng thì thật sự không có cái gì "
Giọng của Tạ Giác không cao nhưng từng chữ gõ vào tim Tạ Vọng Thư.
Tạ Vọng Thư suy nghĩ thật lâu, cắn răng một cái:
“Được, chỉ cần cháu giúp thắng thi đấu cá cược thì Ô Kim Bàn Long Lô thuộc về cháu!”
Tạ Giác gật đầu, lấy một cuộn giấy đặc biệt ra, viết bằng chu sa.
Sắc mặt Tạ Vọng Thư khó xem hỏi:
“Cháu lo tôi trái lời hứa hay sao mà cố ý dùng linh khế!"
Tạ Giác cười khẽ:
“Bác cả là nhân vật lợi hại như vậy, tôi luôn phải cẩn thận một chút, có thiên đạo làm chứng thì tôi yên tâm hơn.”
Tạ Giác nói xong hội tụ linh khí vào bàn tay ấn lên giấy, khi thả ra thì tờ giấy xuất hiện một dấu tay đỏ thắm.
Tạ Giác đưa tờ giấy cho Tạ Vọng Thư, ông ta cũng đưa linh khí vào bàn tay rồi ấn xuống.
Khế ước hình thành, tờ giấy lơ lửng giữa hai người một lúc, rồi tan thành một luồng linh quang bay về phía chân trời.
Linh khế là khế cao nhất giữa các thuật sĩ huyền học, dùng tu vi của bản thân làm bảo đảm, thực hiện nội dung trong khế ước, sẽ bị thiên đạo giám thị.
"Hiện tại được rồi chưa!” Nhìn thấy linh khế thành, Tạ Vọng Thư thầm thở phào nhẹ nhõm: “Thời gian là năm ngày sau, đài tập võ ở nhà cổ họ Tạ, cháu nhất định phải đến!”
Tạ Giác gật đầu, nói:
“Đã hứa với bác thì tôi nhất định sẽ đi."
Chờ khi Tạ Giác tìm thời gian lén nói cho Cố Khanh biết, cô kinh ngạc trợn to mắt.
“Chẳng phải đã nói với nhau sẽ không đi à? Sao anh bỗng nhiên đồng ý ký linh khế đi giúp họ?!”
Tạ Giác biểu thị mặc dù cha không nói gì, nhưng hiển nhiên Ô Kim Bàn Long Lô là pháp khí có ý nghĩa kỷ niệm cao với ông.
Nếu bởi vì hành vi ngu xuẩn của Tạ Vọng Thư khiến thứ này rơi vào tay của nhà họ Hoàng thì trong lòng cha chắc chắn sẽ khó chịu. Chẳng bằng hai anh em mượn cớ giúp đỡ lấy đồ vào tay mình.
Nếu anh trai đã nói như vậy, Cố Khanh tự nhiên cũng không có ý kiến.
Chẳng qua, Cố Khanh đảo tròn tròng mắt, cười nói:
“Em đoán dù anh mang em qua thì Tạ Vọng Thư cũng chưa chắc sẽ để em lên sân.”
Cũng phải, thi đấu cá cược ba ván thắng hai, nếu hai ván đều là con của Tạ Vọng Sóc lên sân, trong giới hay nói ông ta vô dụng không chừng sẽ truyền qua cho con của ông ta.
Về việc này thì Tạ Giác cho rằng:
“Ông ta sẽ để em đấu.”
Tạ Giác được tin tức chính xác còn hơn tư liệu mà Tạ Vọng Thư tra được, thế hệ này của nhà họ Hoàng không chỉ ra cặp song sinh.