Cố Khanh cười híp mắt: “Vậy thì em chờ xem!”
Bàn xong chuyện thi đấu cá cược, hai anh em chuyển đề tài về bùa Khô Mộc Phùng Xuân.
Nói đến chuyện này là Cố Khanh cảm thấy có chút nản lòng.
Bao nhiêu ngày qua rõ ràng cô vẽ bùa chú ngày càng thuận tay, nhưng luôn cảm thấy có nơi nào không đúng, giống như có một lớp cửa sổ giấy vẫn chưa đâm thủng.
Sau khi có thể vẽ ra bùa Khô Mộc Phùng Xuân hoàn chỉnh, cô từng sử dụng tài liệu cấp cao mà Tạ Giác tặng cho vẽ thử một lần.
Nhưng vẽ giữa chừng thì Cố Khanh cảm giác rõ ràng linh lực trong lá bùa bắt đầu không ổn định, lá bùa dần rách toạc.
Nếu không phải Cố Khanh nhanh chóng ném đi thì không chừng bị thương.
Hiệu quả giống như nổ lò lúc luyện đan vậy.
Lúc ấy Cố Khanh nhanh tay ném bùa vào ao cá, bầy cá bị nổ bay vọt lên cao, bọt nước bắn cao ba mét, dù cô nhanh nhẹn né vẫn bị tưới ướt đẫm.
Tạ Giác nghe được tiếng động lao ra, anh ấy lo lắng tha thiết dặn dò Cố Khanh không được làm bậy nữa, tạm thời tịch thu tài liệu của cô.
Tạ Giác còn nói, lần sau Cố Khanh vẽ bùa Khô Mộc Phùng Xuân phải có anh ấy ở bên cạnh hộ pháp mới được.
Không còn cách nào, Cố Khanh cũng biết chuyện này không thể sốt ruột, đành chậm rãi rèn luyện.
Chớp mắt vài ngày trôi qua, đến ngày thi đấu cá cược.
Tạ Giác viện cớ Bộ Đặc Dị có nhiệm vụ mới mang Cố Khanh đi ra, hai người đến nhà cổ họ Tạ.
“Tại sao không nói cho cha biết chuyện này?” Đây cũng là điều Cố Khanh thắc mắc.
Tạ Giác mím môi, bởi vì anh ấy lo lắng Tạ Vọng Sóc không đồng ý dùng phương thức này ‘đòi lại’ Ô Kim Bàn Long Lô.
So với Tạ Giác lạnh lùng, trong lòng chỉ có gia đình nhỏ cha mẹ và em gái, Tạ Vọng Sóc dù sao nhận giáo dục gia tộc lớn, từ nhỏ đã có người dạy bọn họ phải dâng hiến tất cả vì vinh quang của gia tộc.
Tuy Tạ Vọng Sóc đã nhìn thấu tất cả, cắt đứt quan hệ với nhà họ Tạ, nhưng ở trong lòng ông thì gia tộc vẫn có sức nặng không tầm thường.
Ở trong lòng Tạ Vọng Sóc nghĩ nếu con trai không muốn giúp thì ông sẽ không bắt buộc, nhưng lấy danh nghĩa giúp mà cứng rắn lấy đi Ô Kim Bàn Long Lô, dù biết anh ấy làm vậy là vì ông thì ông cũng sẽ không vui vẻ.
Nhưng Tạ Giác không muốn nói những ý tưởng này cho em gái biết.
Tạ Giác vươn tay xoa rối mái tóc dài của cô, bị Cố Khanh lườm nguýt anh ấy vẫn cứ xoa, chọc giận cô cũng nhào lên xoa tóc của anh ấy. Hai người đùa giỡn, Cố Khanh quên mất Tạ Giác căn bản không trả lời câu hỏi của mình.
Lúc Cố Khanh và Tạ Giác đến thì quản gia già của nhà cổ đã chờ ở cửa, nhìn thấy bọn họ thì mặt vui vẻ nghênh đón:
“Cậu ba, cô Khanh.”
“Ông nội Lương.” Tạ Giác gật đầu với quản gia già: “Hiện tại tình huống thế nào? Bắt đầu chưa?”
Khi nhìn thấy Tạ Giác đến thì quản gia già thở phào nhẹ nhõm.
Ông ấy làm quản gia trong nhà họ Tạ đã mấy chục năm, xem mình như một thành viên của nhà họ Tạ, tuyệt đối không muốn nhìn thấy nhà họ Tạ suy tàn.
Lúc trước quản gia già lo lắng dựa vào ông chủ Vọng Thư và cậu cả, cậu hai e rằng không thắng nổi nhà họ Hoàng. Dù sao nhà họ Hoàng luôn vênh váo tự đắc khi ở trước mặt quản gia già, đó là tự tin toát ra từ trong lòng.
Quản gia già lo nhà họ Hoàng có hậu chiêu gì, giờ cậu ba trở về, ông ấy rốt cuộc có thể hơi yên lòng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một quản gia già mà cũng cảm thấy Tạ Giác đáng tin còn hơn Tạ Vọng Thư, có thể nhìn ra ông ta làm gia chủ mất lòng người tới cỡ nào.
Lúc đến gần đài tập võ, Cố Khanh từ xa đã nghe tiếng khắc khẩu.
Nghe âm thanh là hai cô gái, một người là người quen của Cố Khanh, Tạ Tư Duyên.