Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 517 - Chương 518: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 518: Vô Đề

“Tôi nói nhé, các người còn giãy giụa làm gì, chẳng bằng cô ngoan ngoãn gả cho anh họ ba của tôi đi! Tuy cô cũng không xinh gì mấy, tính tình dữ dằn, nhưng ít nhất là cô chủ của gia tộc lớn, cưới cô thì anh họ ba của tôi cũng không chịu thiệt!”


‘Anh họ ba’ này chắc là con cháu trác táng xui xẻo vừa bể đầu vừa bị gãy chân?


“Cô cô đừng đắc ý, dù tôi chết cũng không gả vào nhà họ Hoàng mấy người! Tôi nói cho cô biết, Hoàng Duyệt Hân, chút trình độ mèo quào của nhà họ Hoàng mấy người thì tùy tiện chọn một người của nhà họ Tạ chúng tôi đã dư sức thắng rồi! Cô biết Tạ Giác chứ, đám anh chị em của cô làm gì có ai bằng anh ba của tôi!”


Ngữ khí kiêu ngạo đó, dù là ai đều nghe không ra hai gia đình đã sớm trở mặt, xem ra Tạ Tư Duyên rất biết dựa thế.


Dường như Hoàng Duyệt Hân biết danh tiếng của Tạ Giác, nhưng ngoài miệng lại không chịu nhận thua:


“Thế thì sao, Tạ Giác chỉ có một mình, cặp song sinh của nhà họ Hoàng chúng tôi cũng không dễ bị ăn hiếp đâu!”


Tuy giọng nói hơi hụt hơi nhưng cảm giác kỹ liền có thể phát hiện đây là cố ý giả bộ yếu thế.


Trong giọng nói của Tạ Tư Duyên tràn ngập đắc ý:


“Nghe cô nói là biết thiếu kiến thức rồi, cô nghĩ ba người anh của tôi không bằng người của nhà họ Hoàng sao? Anh ba thắng một trận, chỉ cần anh cả của tôi thắng thêm một trận là mấy người phải thua!”


Cố Khanh nghe đối thoại mà muốn vịn trán, hai bên đều thi đấu cá cược, Tạ Tư Duyên sắp không giữ được quyền tự chủ hôn nhân của mình vậy mà còn rảnh hơi đấu võ mồm với cô gái nhà họ Hoàng.


Quan trọng nhất là bị người ta moi tin mà cô ta không nhận ra chút nào!


Tạ Giác mang theo Cố Khanh đi vào, tiếp đó thản nhiên nhìn lướt qua Tạ Tư Duyên cãi cọ với cô gái nhà họ Hoàng. Tạ Tư Duyên nhìn thấy Tạ Giác thì ngoan như chim cút.


"Lại đây, đi theo tôi.”


Tạ Giác chỉ nói một câu, Tạ Tư Duyên đã ngoan ngoãn theo sau.


Cố Khanh nói nhỏ vào tai anh trai:


“Cô gái tên Hoàng Duyệt Hân dường như giấu tu vi của mình.”


Tạ Giác nghe vậy ngón tay rũ xuống khẽ nhúc nhích, quét mắt qua cô gái thoạt nhìn không chừng đang sợ hãi, đáy mắt anh ấy tăng chút cảnh giác.


Trong sân tập võ, các trưởng bối của nhà họ Hoàng, Tạ ngồi ở đằng trước nhất.


Lớp trẻ của hai nhà thì chia ra ngồi ở hai bên.


Nhìn thấy Tạ Giác mang theo Cố Khanh, Tạ Tư Duyên đi tới, người trẻ tuổi của hai nhà đều im lặng.


Đến lúc này rồi Tạ Vọng Thư còn không quên biểu diễn, chạy đến chỗ Tạ Giác, làm vẻ mặt bác trai quan tâm cháu trai:


“Cháu đấu với một người trong cặp song sinh nhà họ Hoàng, Tư Thanh đấu với một người khác, còn người cuối cùng thì nhà họ Hoàng chọn đại góp đủ số, để Tư Huyền đấu, cháu thấy sao?”


Tạ Vọng Sóc quả nhiên là căn bản không định để Cố Khanh lên sân, cũng đúng, vì ông ta không biết thực lực của cô.


Ý tưởng của Tạ Vọng Thư là Điền Kỵ đua ngựa, Tạ Giác thắng một trận, Tạ Tư Huyền đấu với người vô danh của nhà họ Hoàng thắng một trận, vậy thì dù Tạ Tư Thanh có thua cũng không sao.


(


) Thành ngữ từ câu chuyện đại tướng nước Tề là Điền Kỵ thường đua ngựa với Tề Uy Vương, luôn cược ba ván thắng hai, và Điền Kỵ luôn thua. Điền Kỵ thua mãi bực quá nói cho Tôn Tẫn, được hiến kế: “Ba loại ngựa của ngài luôn kém hơn đại vương một chút.


Ngài luôn cho ngựa thượng đẳng đấu với thượng đẳng, ngựa trung đẳng đấu với trung đẳng, ngựa hạ đẳng đấu với hạ đẳng nên mới thua. Nếu làm theo lời tôi thì ngài sẽ thắng.”


Điền Kỵ lại thách đấu với Tề Vương, cho ngựa hạ đẳng đấu với ngựa thượng đẳng của Tề Vương, tất nhiên thua, cho ngựa thượng đẳng đấu với ngựa trung đẳng của Tề Vương, cho ngựa trung đẳng đấu với ngựa hạ đẳng của Tề Vương, cuối cùng Điền Kỵ thắng số tiền cược lớn lấy lại số vốn bị thua trước đó mà còn có dư.


Bình Luận (0)
Comment