Ngụ ý của câu chuyện là phải có cái nhìn đại cục, hy sinh một chút để thắng hoàn toàn, không thể nào thắng trọn vẹn mà không có hy sinh.
Nhưng người cuối cùng nhà họ Hoàng đưa lên thật sự là hạng người vô danh sao?
Tạ Giác thầm nhức đầu, nói:
“Hy vọng bác suy xét cho kỹ.”
Trong lời nói tràn đầy ẩn ý.
Keng keng keng!
Lục lạc trên cái bàn ở đằng trước nhất reo ba tiếng, đó là một lục lạc nhỏ xinh còn chưa bằng một nắm tay, khi gõ thì âm thanh giống như sóng gợn trên mặt nước dần khuếch tán toàn trường.
Vì công bằng, thi đấu cá cược lần này là nhà họ Hoàng, Tạ mỗi bên cử ra một người làm trọng tài, còn trọng tài chính thì chuyên môn mời từ Huyền Diệu Quan, đạo trưởng Thanh Hư.
Đợi đến khi toàn trường đều an tĩnh lại, đạo trưởng Thanh Hư buông xuống gậy nhỏ gõ chuông, nói:
“Nguyên nhân cuộc thi đấu cá cược này chắc không cần đạo sĩ già này nói tỉ mỉ. Nhà họ Hoàng và nhà họ Tạ, mỗi bên cử ra ba người, ba ván thắng hai. Mặc kệ kết quả như thế nào, sau khi thi đấu xong phải xóa bỏ ân oán hai bên.”
Đạo trưởng Thanh Hư ngẫm nghĩ, lại bổ sung thêm: “Cuối cùng nói một câu, hy vọng mọi người điểm đến liền ngừng, chú ý chừng mực."
Nói xong đạo trưởng Thanh Hư lại gõ lục lạc ở trước mặt:
“Được rồi, trận thứ nhất chính thức bắt đầu, mời hai bên vào sân.”
Hai thiếu niên khuôn mặt giống nhau, nhưng một người mặc đồ đen, một người mặc đồ trắng của nhà họ Hoàng ngồi ở đằng trước nhất, hai người liếc nhau, cuối cùng thiếu niên mặc đồ đen lên sân trước.
“Cậu ta là Hoàng Kỳ Thâm, người anh trong cặp song sinh nhà họ Hoàng, nghe nói am hiểu kiếm pháp."
Cố Khanh nghe bên tai vang lên tiếng giải thích, cô nhìn qua thì thấy Tạ Tư Thanh.
Phải công nhận, ba người con của Tạ Vọng Thư, trừ Tạ Tư Duyên đầu óc hơi đần độn ra, Tạ Tư Huyền và Tạ Tư Thanh không tệ.
Đó là nếu không suy xét quan hệ của hai nhà.
Thiên phú của Tạ Tư Huyền xem như bình thường khi so sánh với Tạ Giác, mặc dù phần nào nhờ gia tộc ưu tiên bồi dưỡng, nhưng lứa tuổi như vậy mà tu vi có thể đạt đến tình trạng này thì không ai biết anh ta trả giá nhiều cỡ nào.
Tạ Tư Thanh thì xã giáo khéo léo, giỏi nhẫn nhịn, trong tình huống hai gia đình rõ ràng đã trở mặt nhưng vẫn nhiều lần chủ động làm thân, có đủ tâm cơ lẫn da mặt.
Tiếc rằng Cố Khanh không thích giao tiếp với loại người này.
Cố Khanh liếc Tạ Tư Thanh một cái, không đáp lời cũng không hỏi tiếp. Dù sao nếu Tạ Tư Thanh ở bên cạnh giải thích, cô sẽ nghe, nếu anh ta không nói gì thì cô cũng không quan tâm.
Chính giữa sân tập võ.
Tạ Giác và Hoàng Kỳ Thâm đứng mặt đối mặt, xuất phát từ suy xét điểm đến liền ngừng, hai bên đều dùng kiếm gỗ. Nhưng đối với thuật sĩ tu luyện kiếm thuật thì dùng kiếm khí tổn thương người khác dễ như chơi. Kiếm gỗ này phỏng chừng cũng chỉ là nhắc hai bên biết chừng mực.
Hai người ở trên đài đều là loại người không thích nói nhiều.
Hoàng Kỳ Thâm cầm kiếm gỗ đặt hờ bên cạnh người, nói một tiếng với Tạ Giác:
“Lĩnh giáo!"
Tạ Giác nhẹ gật đầu, nói:
“Mời.”
Sau đó không khí yên lặng.
Hai bên đều có trình độ cao về kiếm thuật, lúc này yên tĩnh là vì muốn chờ đối phương ra chiêu trước để tìm sơ hở.
Trên đài, Tạ Vọng Thư không chút lo lắng thắng thua của ván này, nhưng ông ta vẫn trong trạng thái bồn chồn.
Tạ Vọng Thư thường nhìn về chỗ ngồi của lớp trẻ nhà họ Tạ, Tư Duyên ở, Tư Thanh cũng có mặt, nhưng Tư Huyền vừa rồi còn ngồi ở đó nay đi đâu mất?
Tạ Vọng Thư miễn cưỡng đè xuống suy đoán không tốt, phất tay ra hiệu cho người hầu ở bên cạnh đi tìm cậu cả, ông ta cố gắng tập trung chú ý vào sân tập võ.
Không, sẽ không có vấn đề, ông ta đã sắp xếp xong xuôi cả rồi. Trán của Tạ Vọng Thư dần rịn mồ hôi.
Gia chủ nhà họ Hoàng ngồi bên cạnh khóe môi cong lên nụ cười bí ẩn, dường như cảm thán một tiếng:
“Xem ra Tạ gia chủ cảm thấy hôm nay hơi nóng nhỉ?”