“Đúng vậy, hơi nóng.” Tạ Vọng Thư nhìn về hướng chỗ ngồi, vẫn không thấy bóng dáng của Tạ Tư Huyền, ông ta càng sốt ruột.
Bên Cố Khanh cũng phát hiện ra không đúng.
“Tạ Tư Huyền đâu?” Đây là câu nói đầu tiên của Cố Khanh từ khi ngồi xuống.
“Anh hai? Anh cả đâu? Vừa rồi em còn thấy anh ấy mà tại sao” Vẻ mặt bình tĩnh của Tạ Tư Duyên thoáng chốc thay đổi.
Anh cả là khâu quan trọng trong trận thi đấu cá cược này, liên quan đến việc lớn cả đời của cô ta, nếu anh cả xảy ra chuyện gì thì chẳng phải là cô ta tiêu đời?
Tạ Tư Thanh nhanh chóng đè xuống Tạ Tư Duyên muốn đứng lên tìm anh cả:
“Bình tĩnh một chút, chắc cha đã đi tìm."
Lúc này, một người hầu vội vàng từ ngoài cửa đi vào, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ đi thẳng tới chỗ Tạ Vọng Thư.
Anh em Tạ Tư Thanh càng có dự cảm không may, họ biết người hầu này, thường làm việc vặt cho cha, bây giờ vội vàng chạy vào thì nhất định là xảy ra việc lớn.
Tạ Vọng Thư nghe thấy người hầu nói nhỏ vào tai thì không giấu được biểu cảm nữa.
“Cậu cả không biết ăn Tán Linh Đan từ khi nào, tạm thời không thể vận dụng linh lực."
Tạ Vọng Thư đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó là nổi giận.
Rõ ràng biết hôm nay là thi đấu cá cược quan trọng với nhà họ Tạ, Tạ Tư Huyền sẽ tự mình ăn Tán Linh Đan sao? Không thể nào.
Cho nên, nhất định là nhà họ Hoàng giở trò!
Tạ Vọng Thư nhìn gia chủ nhà họ Hoàng bằng ánh mắt muốn ăn thịt người:
“Anh Hoàng, giỏi lắm!”
Gia chủ nhà họ Hoàng cười tủm tỉm hỏi ngược lại:
“Sao anh Tạ nói vậy?”
Ngoài miệng không thừa nhận, nhưng nụ cười trên mặt gia chủ nhà họ Hoàng đã chứng minh hết thảy.
Trong lúc Tạ Vọng Thư sốt ruột thì trận so tài đầu tiên rất nhanh có kết quả.
Không chút ngoài ý muốn, là Tạ Giác thắng lợi.
Tạ Giác chỉ bị rách góc áo, nhưng trong nháy mắt đó kiếm của anh ấy đã chỉ vào cổ của Hoàng Kỳ Thâm.
Đối với kết quả này, vô luận là nhà họ Tạ, Hoàng, thậm chí là đối thủ của Tạ Giác – Hoàng Kỳ Thâm từ lâu đã dự đoán được.
So tài một trận xong, hai bên có mười lăm phút nghỉ ngơi.
Tạ Vọng Thư vội vàng mang theo con cái, hai cháu chạy hướng phòng của Tạ Tư Huyền.
Trong phòng.
Tạ Tư Huyền ngồi xếp bằng, dường như tại nỗ lực loại bỏ tác dụng của Tán Linh Đan, tiếc rằng linh khí quanh người anh ta mỏng manh đến mức gần bằng không đã nói lên kết quả.
Tạ Giác nói:
“Vô dụng, hiệu quả của Tán Linh Đan ít nhất kéo dài một ngày.”
"Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tạ Vọng Thư sốt ruột giậm chân, sắp xếp kế hoạch Điền Kỵ đua ngựa cứ thế bị nhà họ Hoàng chơi xấu phá hủy.
Tạ Vọng Thư nóng máu hiếm hoi răn dạy con trai:
“Con thật là! Tại sao sơ sẩy quá vậy, cư nhiên bị người hãm hại ăn trúng Tán Linh Đan!”
Tạ Tư Huyền không biện giải:
“Lỗi tại con sơ suất.”
Tạ Tư Thanh ở một bên lại ra chiều đăm chiêu.
Anh cả luôn cẩn thận, chưa từng ăn vào thứ gì không rõ nguồn gốc, lần này bị lừa ăn Tán Linh Đan nhất định là vì có người thân quen đưa cho.
Lại nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Tạ Tư Duyên, Tạ Tư Thanh hoài nghi chuyện này lại là em gái làm điều ngốc.
Tạ Tư Thanh thầm than, đều là nợ cả.
Tạ Tư Thanh nói: “Việc khẩn cấp trước mắt thi đấu cá cược sắp tới phải làm thế nào?"
Tạ Vọng Thư không nghĩ ra biện pháp nào tốt, đưa ánh mắt cầu viện về phía Tạ Giác.
Tạ Giác không chút do dự:
“Trận thứ ba để Khanh Khanh lên.”
Nhìn thấy Tạ Vọng Thư không nói lời nào, Tạ Giác nhướng mày: “Như thế nào? Không muốn?"
Tạ Vọng Thư nhanh chóng mỉm cười đáp lại: “Tư Giác, cháu gái làm được không?”
Đây là Tạ Vọng Thư lần đầu tiên chính miệng thừa nhận cháu gái Cố Khanh.
Tạ Tư Thanh và Tạ Tư Duyên lộ ánh mắt phức tạp.
Tạ Giác làm vẻ mặt kiêu ngạo:
“Về thuật pháp thì Khanh Khanh không thua kém tôi bao nhiêu.”