Có thể được Tạ Giác khen như thế, dù tình thân chiếm phần lớn thì chắc trình độ của Cố Khanh cũng không quá tệ.
Ngay lúc này không tìm được người nào thích hợp hơn, Tạ Vọng Thư đành phải đồng ý.
Mười lăm phút qua rất nhanh, quay về sân tập võ, Tạ Tư Thanh chỉ kịp hít sâu vài cái đã phải lên sân.
Anh ta muốn cố gắng trong trận chiến này.
Tuy đối mặt em trai của Hoàng Kỳ Thâm là Hoàng Kỳ Ngôn, nghe nói là thiên tài thuật pháp của thế hệ trẻ nhà họ Hoàng, nhưng Tạ Tư Thanh vẫn muốn thử một lần.
Không thể đặt hết hy vọng cuối cùng vào cô em họ Cố Khanh không mấy quen thuộc đúng không nào?
Nếu anh ta thắng được trận so đấu này, nếu anh ta mạnh hơn một chút thì sự tình đã không phiền phức như vậy.
Hai bên lên đài.
Hoàng Kỳ Ngôn cười híp mắt nhìn Tạ Tư Thanh:
“Tư Thanh huynh, xin hãy nhẹ tay.”
Phải công nhận, bản thân mình luôn cười tủm tỉm thì không có cảm giác gì, nhưng khi nhìn thấy người khác dùng kiểu cười đó với mình thì sẽ cảm thấy ớn lạnh.
Tạ Tư Thanh lười nói nhiều, lật tay lại, một tấm bùa Hỏa xuất hiện, anh ta vung tay ném, lá bùa bay nhẹ nhưng chính xác bắn về phía Hoàng Kỳ Ngôn.
Hoàng Kỳ Ngôn không nhúc nhích, cầm cây bút lông điểm vào lá bùa trong không trung. Bùa không gió tự cháy, nhanh chóng hóa thành tro tàn.
Đạo trưởng Thanh Hư vuốt râu:
“Chiêu dùng ngòi bút phá bùa này rất giỏi!”
Gia chủ nhà họ Hoàng cười nói:
“Hai đứa con trai này của tôi tuy khuôn mặt giống nhau, nhưng từ tính cách đến sở trường đều khác biệt. Đứa thứ hai từ nhỏ đã thích thuật bùa chú, biết vẽ bùa, cũng biết phá bùa. Nghe nói đạo trưởng Thanh Hư về phương diện này đã tự thành một trường phái riêng, xin chỉ dạy cho thằng út nhà tôi nhiều hơn.”
Trong lời nói của gia chủ nhà họ Hoàng dường như con trai ông ta đã nắm chắc phần thắng.
Tạ Tư Thanh đấu rất gian nan, khoảng thời gian mới vào trận chỉ là thăm dò, anh ta ném một lá bùa qua đã bị Hoàng Kỳ Ngôn phá ngay.
Hoàng Kỳ Ngôn có thể phá đa số bùa chú cũng xem như hủy đi một chiêu của Tạ Tư Thanh, cộng thêm anh ta không giỏi đánh sáp lá cà.
Tạ Tư Thanh cắn răng, lại lấy một lá bùa ra, tay cầm một pho tượng bằng gỗ đàn đen, không thấy rõ mặt bức tượng.
Tạ Tư Thanh dán bùa vào tượng, trong miệng bắt đầu niệm chú:
"Bái thỉnh nghĩa dũng Vũ An Vương đào viên kết nghĩa thế vô song tẫn tâm hiệp lực phù lưu chủ bất vong hậu thế bảo chủ công ngũ quan trảm tương vô địch thủ Đệ tử nhất tâm chuyên bái thỉnh Quan Vũ đại đế tốc hàng lâm thần binh hỏa cấp cấp cấp như luật lệnh!"
Âm thanh rất nhẹ, nghe không rõ Tạ Tư Thanh niệm chú gì, nhưng cảm giác được khí thế trên người anh ta dần lên cao, sau lưng mơ hồ xuất hiện ảo ảnh to lớn liền biết anh ta đang làm gì.
Chú Rước Thần!
Tạ Tư Thanh đã sớm chuẩn bị hai tay, biết sức tấn công của mình kém nên chuẩn bị sẵn chú Rước Thần, còn là rước Quan Nhị Gia, giờ là lúc sử dụng!
“Hay!” Tạ Vọng Thư ở trên đài không kiềm được khen.
Sắc mặt của gia chủ nhà họ Hoàng cũng không thoải mái như lúc trước.
Nhưng Hoàng Kỳ Ngôn ở trên đời đối mặt khí thế nặng nề này mà còn cười được, vỗ tay:
“Tuyệt, tuyệt, tôi biết ngay anh Tư Thanh không phải nhân vật đơn giản.”
“Cậu còn chưa nhận thua sao?" Giọng của Tạ Tư Thanh hơi xa xăm.
Hoàng Kỳ Ngôn nói:
“Đương nhiên không thể nhận thua! Anh Tư Thanh rước Quan Nhị Gia, Quan Nhị Gia cả đời trung nghĩa, chắc sẽ không lạm sát vô tội nhỉ? Huống chi linh lực của anh Tư Thanh có thể kiên trì bao nhiêu thời gian?”
Hoàng Kỳ Ngôn nói trúng điểm yếu, linh lực của Tạ Tư Thanh phỏng chừng chỉ có thể thỉnh Quan Nhị Gia nhập xác chừng một phút, Hoàng Kỳ Ngôn chỉ cần kiên trì, sau một phút là Tạ Tư Thanh sẽ trở nên không có chút sức phản kháng.