Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 521 - Chương 522: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 522: Vô Đề

"Vậy chờ xem cậu có thể tránh thoát được đao của Quan Nhị Gia hay không!”


Linh lực trong tay Tạ Tư Thanh ngưng tụ thành hình dạng đao lớn, cán dài, thân đao dường như điêu khắc một con rồng xanh sống động như thật.


Đạo trưởng Thanh Hư nhìn về hướng Tạ Vọng Thư:


“Chưa từng nghe con trai thứ hai của Tạ gia chủ có thiên phú về phương diện rước thần.


Đúng vậy, thuật pháp rước thần không phải ai đều có thể rước Quan Nhị Gia. Bình thường rước được sơn thần đất đai, mà không phải thần hoang dại vô dụng là đã cảm tạ trời đất


Tạ Tư Thanh có thể rước đến Quan Nhị Gia, tuy rằng dùng tượng gỗ làm vật dẫn nhưng cũng ghê gớm lắm rồi. Bởi vì Quan Nhị Gia là thần tiên kén chọn, yêu cầu rất cao đối với tâm tính của người rước thần.


Vốn cho rằng Hoàng Kỳ Ngôn tránh không khỏi.


Ảo ảnh Quan Nhị Gia ngưng tụ sau lưng Tạ Tư Thanh, từng cử động đều mang theo uy thế mạnh mẽ.


Một đao chém qua, Hoàng Kỳ Ngôn cầm la bàn ngọc xoay vài cái.


Đao chém vào vách linh khí rồi cùng tan biến, Hoàng Kỳ Ngôn đang cầm trận bàn mà cậu ta chuyên tâm chế tạo ra, có đủ công kích và phòng ngự, là vũ khí bí mật của cậu ta, không ngờ sẽ sử dụng ở đây.


Hoàng Kỳ Ngôn nói:


“Anh Tư Thanh, đòn này tiêu hao một phần ba linh lực của anh, anh cảm thấy mình còn đủ sức đánh bại tôi không?”


Khóe môi Tạ Tư Thanh dính chút vết máu: “Vậy cậu hãy đỡ thêm một đao của tôi, nếu đỡ xong nhát đao đó mà cậu vẫn không sao thì tính là cậu thắng.”


Tạ Tư Thanh định sử dụng đường đao mạnh nhất.


Đao lại ngưng tụ trong tay Tạ Tư Thanh rồi chém xuống chỗ Hoàng Kỳ Ngôn.


Hoàng Kỳ Ngôn dùng hết chiêu số, cùng sử dụng trận bàn và bùa chú.


Đạo trưởng Thanh Hư cầm phất trần, sẵn sàng cứu hộ.


Ầm ầm!


Trên sân tập võ bay cát bụi mịt mù.


Chờ cát bụi bay đi hết, híp mắt nhìn lên thì chỉ thấy hai người ngã xuống sân tập võ.


Tạ Tư Thanh miệng mũi chảy máu nằm ngay đơ, đây là di chứng Quan Nhị Gia nhập xác.


Hoàng Kỳ Ngôn phun ra một ngụm máu tươi, trên người trúng một đao, không thể đấu tiếp nữa.


Đạo trưởng Thanh Hư cẩn thận quan sát tình huống của hai người, ông ấy vung phất trần nói:


“Hai vị, ván này tính là hòa được chứ?”


Thấy con trai của mình bị thương nặng không thể động đậy, Tạ Vọng Thư và gia chủ nhà họ Hoàng đương nhiên chỉ có thể đồng ý.


Đến đây thì nguy cơ của nhà họ Tạ đã hóa giải hơn phân nửa nhờ vào trận liều mạng của Tạ Tư Thanh.


Nếu Tạ Tư Thanh thua thì kết quả như thế nào còn phải xem ván đấu cuối cùng của Cố Khanh.


Nhưng Tạ Tư Thanh đánh ra thế hòa, như vậy nhà họ Tạ cùng lắm là một thắng, một thua một hòa với nhà họ Hoàng. Thậm chí nếu Cố Khanh thắng thì Tạ Giác thắng lớn, có thể nói đứng ở vị thế không thua.


“Anh Hoàng, xem tình huống này thì vòng thứ ba các người cử ai lên sân?”


Thấy bên nhà mình đã ở thế không thua, Tạ Vọng Thư lại bắt đầu được voi đòi tiên, nghĩ rằng dù giữ được Ô Kim Bàn Long Lô nhưng đã hứa sẽ đưa cho Tạ Giác, nhất định phải lấy được Tầm Long Bàn của nhà họ Hoàng!


Cơ mặt gia chủ nhà họ Hoàng co giật, thở dài: “Không giấu gì anh Tạ, tôi vốn nghĩ trong hai đứa con trai ít nhất có thể thắng một ván, thôi thì ván cuối này cho con gái út nhà em họ của tôi lên đi. Hay là chúng ta thuận thế hòa giải, mọi người đều không chịu thiệt, ván cuối đừng đấu nữa?”


Tạ Vọng Thư cười nói:


“Vậy sao được, đã đặt ra điều kiện thi đấu cá cược, còn mời đạo trưởng Thanh Hư đến, sao có thể tùy tiện bỏ qua?”


Tạ Vọng Thư vốn cho rằng còn phải cãi cọ mấy câu.


Không ngờ gia chủ nhà họ Hoàng trực tiếp gật đầu: “Nếu anh Tạ đã nói vậy thì Duyệt Hân, ván cuối cháu lên đi!”


Tạ Vọng Thư cảm thấy gia chủ nhà họ Hoàng đồng ý hơi bị nhanh gọn.


Bình Luận (0)
Comment