Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 522 - Chương 523: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 523: Vô Đề

Tạ Tư Duyên xoe tròn mắt, Hoàng Hân Duyệt? Là cái người cãi lộn với cô ta à? Trình độ như ả ta mà tham gia thi đấu cá cược, chẳng lẽ nhà họ Hoàng thật đúng là vò đã mẻ lại sứt?


Tạ Vọng Thư vỗ tay một cái:


“Thật trùng hợp, vòng này tôi cũng cử cháu gái của mình ra!”


Cố Khanh và Hoàng Hân Duyệt lần lượt lên đài tập võ.


“Tôi tôi không giỏi đấu pháp, chốc nữa em nương tay cho nhé.” Hoàng Hân Duyệt rụt rè vươn tay ra, dường như muốn bắt tay với Cố Khanh để biểu đạt thân thiện.


Hoàng Hân Duyệt và Tạ Tư Duyên tuổi xấp xỉ, lớn hơn Cố Khanh vài tuổi.


Lúc này Hoàng Hân Duyệt bày ra bộ dạng yếu đuối trông như thể còn nhỏ hơn Cố Khanh mấy tuổi, nếu không phải cô nhìn thấu cô ta ẩn giấu tu vi thì đã bị vẻ ngoài này lừa dối.


Khi không đòi bắt tay nhau, Cố Khanh thầm nâng cao cảnh giác.


Tay của Hoàng Hân Duyệt rất xinh đẹp, da dẻ trắng nõn, ngón tay thon dài, móng tay hồng hào, trông rất đẹp mắt.


Hoàng Hân Duyệt làm bộ dạng chờ mong bắt tay với Cố Khanh, nếu cô bỏ mặc thì phỏng chừng sẽ gánh nhãn chảnh chọe.


Cố Khanh thầm đề phòng, trước khi chìa tay ra đã dùng linh lực phủ bàn tay, ngăn cách tiếp xúc với Hoàng Hân Duyệt.


Sau đó hai bàn tay nắm vào nhau.


Hoàng Hân Duyệt cười tươi nói:


“Xin hãy chỉ giáo nhiều cho!”


Hai bên về chỗ, vòng so đấu cuối cùng chính thức bắt đầu.


Cố Khanh cầm kiếm gỗ, chuẩn bị tấn công. Trong tình huống hiện tại cố gắng hết sức đánh nhanh thắng nhanh, miễn cho ra chuyện gì trục trặc.


Dưới đài, Tạ Tư Thanh chậm rãi đi tới, tuy anh ta bị thương cần có người dìu nhưng kiên trì đi tới xem cho xong vòng thứ ba thi đấu cá cược.


Tạ Tư Huyền dìu Tạ Tư Thanh ngồi xuống.


Vẻ mặt Tạ Tư Duyên cảm kích nói:


“Cảm ơn anh hai!”


Tạ Tư Thanh liều mạng đấu một trận khiến Tạ Tư Duyên tránh khỏi sầu lo gả cho con cháu trác táng nhà họ Hoàng mà cô ta ghét.


Tạ Tư Thanh cười khẩy nói:


“Nếu em thật sự muốn cảm ơn anh hai này thì trước tiên hãy nói rõ Tán Linh Đan trên người anh cả là vì sao?!”


Tạ Tư Duyên thoáng chốc hoảng hốt lo sợ, cô ta nhìn sang Tạ Tư Huyền, tưởng là anh cả mách với anh hai.


Tạ Tư Huyền trầm mặc lắc đầu.


“Đừng nhìn, em nghĩ mấy trò của em có thể qua mắt anh được sao? Bây giờ tốt nhất là nói hết ra cho anh, đừng để anh kêu cha dùng gia pháp với em!” Tạ Tư Thanh cảm thấy cứ để em gái như thế này thì không ổn, chỉ biết gây chuyện, nhất định phải uốn nắn lại.


Tạ Tư Duyên vội nói:


“Anh hai, em cũng không biết gì mà, em chỉ chỉ đưa một bát canh sâm cho anh cả!”


Tạ Tư Thanh nhìn qua Tạ Tư Huyền.


Tạ Tư Huyền trầm mặc vài giây, nói:


“Anh chỉ uống canh sâm em gái đưa.”


Quả nhiên, với sự cẩn thận của Tạ Tư Huyền làm sao có thể dễ dàng trúng chiêu ăn vào Tán Linh Đan!


"Thật sự không phải em làm!” Tạ Tư Duyên sốt ruột giải thích.


"Tên ngốc cũng biết không phải là em.” Thường ngày Tạ Tư Thanh hay cười với mọi người, lúc này bị thương, anh ta không kiềm được miệng độc: “Mau suy nghĩ rõ cho anh, lúc lấy canh sâm có gặp ai không?”


“Em em” Tạ Tư Duyên nóng nảy bỗng nhìn thấy người trên đài: “Phải rồi, Hoàng Hân Duyệt! Em gặp Hoàng Hân Duyệt, còn cãi nhau với cô ta!”


Lời này thốt ra, hai anh em cùng nhìn lên đài, lúc này Hoàng Hân Duyệt và Cố Khanh đã đánh qua đánh lại vài chiêu.


Nếu đúng là Hoàng Hân Duyệt làm, bây giờ trên đài bày ra không phải thực lực thật sự của cô ta.


Tạ Giác ngồi ở bên cạnh, nghe hết đối thoại của ba anh em này, nhưng trên mặt của anh ấy không có chút lo lắng, anh ấy tin tưởng Cố Khanh có thể giải quyết.


Tay Cố Khanh cầm kiếm, một thanh kiếm gỗ.


Hoàng Hân Duyệt không dùng vũ khí nào, tay không nghênh chiến.


Thoạt nhìn tay của Hoàng Hân Duyệt rất đẹp, nhưng trong vẻ đẹp đó ẩn chứa nguy hiểm!


Bình Luận (0)
Comment