Tấn công vài lần, kiếm gỗ và tay của Hoàng Hân Duyệt va chạm vào nhau, Cố Khanh phát hiện tay của cô ta dường như được cường hóa đặc biệt, cứng như kim loại, sức mạnh cũng không giống bình thường.
Cố Khanh thu kiếm gỗ về, thấy trên thân kiếm có một lớp mỏng giống như bị ăn mòn.
Cô ta giỏi dùng độc!
Cố Khanh thoáng chốc phản ứng lại.
"Em gái, có phải là cảm thấy hơi chóng mặt không?” Giọng nói của Hoàng Hân Duyệt truyền đến, ngấy như ngậm mật đường.
Cố Khanh âm thầm vận chuyển linh lực trong thân thể, rất bình thường, không thấy chóng mặt, thân thể cũng không khó chịu.
Cố Khanh không trả lời, càng cảnh giác hơn, mở hết tất cả pháp khí hộ thân trên người.
Lại giao phong vài đợt, Hoàng Hân Duyệt thấy Cố Khanh vẫn không có dấu hiệu lạ nào thì nghi ngờ thủ đoạn lúc trước của mình không có hiệu quả.
Cố Khanh càng đánh càng thành thạo, nhưng Hoàng Hân Duyệt giỏi nhất không phải đánh gần thân.
Đúng vậy, Hoàng Hân Duyệt ẩn giấu linh lực, mà linh lực đặc biệt này là dùng để nuôi dưỡng độc trong thân thể của cô ta, giữ cho độc tố không tổn hại thân thể.
Hoàng Hân Duyệt không cam lòng nhận thua như vậy, trong một lần hai áp sát đánh nhau, Hoàng Hân Duyệt đánh liều bị kiếm gỗ đâm trúng cánh tay, cô ta chộp lấy cổ tay của Cố Khanh.
Nhưng không ngờ Hoàng Hân Duyệt mới chạm vào thì một tia chớp lóe lên, cô ta ăn đau vội thả tay ra.
Tay của cô ta đã cháy đen.
Khi Cố Khanh không bị ám toán thì chênh lệch giữa cô và Hoàng Hân Duyệt rất rõ ràng.
Dù Hoàng Hân Duyệt không cam lòng nhưng khi kiếm gỗ của Cố Khanh gác ngang cổ cô ta cũng là lúc trận đấu ngừng lại.
Đạo trưởng Thanh Hư đứng lên:
“Xem ra kết cục của trận thi đấu cá cược hôm nay đã định.”
Tạ Vọng Thư cười đắc ý nói với đạo trưởng Thanh Hư:
“Chuyện hôm nay làm phiền đạo trưởng.”
Tạ Vọng Thư nhìn sang gia chủ nhà họ Hoàng cơ mặt cứng ngắc:
“Anh Hoàng, chuyện hôm nay chấm dứt, mong anh Hoàng không quên đánh cuộc giữa chúng ta.”
Khóe miệng gia chủ nhà họ Hoàng co giật:
“Anh Tạ hãy yên tâm.”
Thua thi đấu cá cược, nghĩ đến sắp mất Tầm Long Bàn làm gia chủ nhà họ Hoàng thầm bực mình, nếu muốn trách ai thì ông ta chắc chắn sẽ không trách con trai của mình, thế là ánh mắt hung ác nhìn về phía Hoàng Hân Duyệt đứng trên đài.
Hoàng Hân Duyệt cắn môi, nhìn Cố Khanh thu hồi kiếm gỗ, ung dung xuống đài.
Ánh mắt hung ác đó đâm vào lòng Hoàng Hân Duyệt, nghĩ đến những thủ đoạn của gia chủ nhà họ Hoàng, cô ta cắn răng vươn tay ra.
Có thứ gì bay ra từ đầu ngón tay của Hoàng Hân Duyệt bay về phía sau lưng Cố Khanh.
Bởi vì đã so đấu xong, mọi người chuyển sự chú ý vào đạo trưởng Thanh Hư và hai vị gia chủ, cộng thêm Hoàng Hân Duyệt làm động tác rất khẽ khàng, chỉ có Tạ Giác luôn chú ý Cố Khanh là phát hiện ra được.
"Khanh Khanh, mau tránh!" Tạ Giác hô lên.
Cố Khanh không chút suy nghĩ lắc người né sang bên cạnh.
Hiện trường chợt vang tiếng mèo kêu thê lương, tiếng mèo đó rất kỳ lạ, nghe xong cảm thấy đầu óc tỉnh táo.
Một tia sáng vàng vụt qua, một sợi xích đánh rớt thứ Hoàng Hân Duyệt dùng để tấn công lén Cố Khanh, đó là một cây kim màu đỏ bé xíu.
Tạ Giác dùng tốc độ nhanh nhất xông đến: “Khanh Khanh, không sao chứ?"
Cố Khanh lắc đầu, nhìn kim nhỏ màu đỏ dưới đất.
Tạ Vọng Thư, gia chủ nhà họ Hoàng và đạo trưởng Thanh Hư cũng đi tới.
Khi đi qua Hoàng Hân Duyệt thì đạo trưởng Thanh Hư hừ lạnh một tiếng, linh lực chấn động khiến cô ta hộc máu.
Mặc dù đạo trưởng Thanh Hư làm người hiền hòa, đối đãi hiền lành với người khác, nhưng ghét nhất là thấy thủ đoạn âm hiểm như vậy. Càng miễn bàn hôm nay đạo trưởng Thanh Hư được hai nhà mời đến làm trọng tài chính.
Rõ ràng kết quả đã định, nếu là Cố Khanh bị Hoàng Hân Duyệt tập kích xảy ra chuyện gì, đạo trưởng Thanh Hư cũng sẽ bị mất mặt.
Vì Hoàng Hân Duyệt tấn công lén, đạo trưởng Thanh Hư cũng ghét lây đám người nhà họ Hoàng.