Gia chủ nhà họ Hoàng âm thầm lườm Hoàng Hân Duyệt một cái, thứ vô dụng không làm gì ra hồn! Đánh lén cũng làm không xong, còn bị người phát hiện ra! Có bản lĩnh đó sao không chờ tới chỗ vắng người hãy đánh lén, đừng lôi cả nhà họ Hoàng vào chứ!
Nhưng lúc này, quan trọng nhất là nhanh chóng cứu vãn thanh danh của nhà họ Hoàng đã trên bờ vực.
Gia chủ nhà họ Hoàng tiến lên, cười tươi với Cố Khanh và Tạ Giác:
“Cháu trai, cháu gái thân mến, chuyện này là lỗi do nhà họ Hoàng chúng tôi dạy không tốt, sau khi trở về tôi sẽ dùng gia pháp trừng trị con nhỏ này!”
Ông ta lấy ra một chai sứ, lòng đang nhỏ máu, ngoài mặt nói:
“Đây là một chai Phá Chướng Đan tôi mới luyện chế gần đây, có ích rất lớn tránh tâm ma trong lúc tăng tu vi tâm cảnh, nay tặng cho cháu gái xem như xin lỗi.”
Gia chủ nhà họ Hoàng đã nhìn cây kim nhỏ màu đỏ kia, may mắn Hoàng Hân Duyệt không lộ ra thứ áp đáy hòm, chỉ là chất độc bình thường, có tác dụng tê liệt thần kinh, khá thông thường trong giới huyền học, nếu không thì đạo trưởng Thanh Hư đã chẳng bỏ qua dễ dàng như vậy.
Cố Khanh không từ chối, vươn tay ra nhận lấy.
Cô không kiên nhẫn khách sáo từ chối qua lại với những người này, vốn là nhà họ Hoàng không đúng, cô nhận một chai Phá Chướng Đán là đương nhiên.
Cố Khanh nhìn phương hướng xiềng xích bay tới, là Khương Mặc Ngôn đã một thời gian không gặp.
Bên cạnh Khương Mặc Ngôn là cha của cô – Tạ Vọng Sóc, và hai cục bông lông đen, lông trắng.
Tiếng mèo kêu thê lương vừa rồi hiển nhiên đến từ mèo trắng.
Lúc này nhìn thấy Cố Khanh không có nguy hiểm, mèo trắng kêu meo, chó mực kêu gâu gâu đáp lại.
Sau đó hai cục bông lông đen lông trắng vèo một cái rời khỏi vòng tay của Tạ Vọng Sóc, vọt lên đài tập võ.
Vốn cho rằng chúng nó muốn lao vào ngực mình làm nũng, nhưng Cố Khanh không ngờ hai cục bông lao thẳng về phía Hoàng Hân Duyệt.
Chỉ thấy mèo trắng chạy đến trước mặt Hoàng Hân Duyệt, sau đó duỗi chân nhảy một cái, đám người chú ý trên đài cũng ngẩng đầu theo: Con mèo mập này nhìn nhỏ con vậy mà sức bật kinh người ghê.
Mèo trắng ở trên không trung vung móng vuốt cào vào mặt Hoàng Hân Duyệt, làm nhanh đến nỗi mọi người đều không phản ứng lại.
Mèo trắng nhẹ nhàng rơi xuống người chó mực, một đen một trắng chạy đến trước mặt Cố Khanh, ngoan ngoãn ngồi xổm, con thì kêu meo, con thì kêu gâu, dường như muốn được khen ngợi.
"A!" Hoàng Hân Duyệt lấy lại tinh thần, bụm mặt giậm chân: “Cái gì vậy nè!”
Nhìn kỹ mới phát hiện, bên chân Hoàng Hân Duyệt có một vũng nước màu vàng sậm, dính vào chân cô ta, thảo nào chó mực cũng làm vẻ mặt cầu khích lệ, thì ra là đã sớm ‘báo thù’ cho Cố Khanh vào chân Hoàng Hân Duyệt.
Cố Khanh vuốt mèo trắng, sau đó chỉ nhẹ vào mũi của chó mực, cười mắng một câu "Bướng bỉnh".
Hoàng Hân Duyệt muốn tiến lên "Báo thù", nhưng không dám làm bậy trước mắt bao người, đành làm bộ dạng tội nghiệp chịu uất ức.
Nhưng tạo hình hiện tại của cô ta là bà điên, mặt đầy vết cào rướm máu, trên chân thấm ướt, khó mà khiến người dâng lên cảm xúc trìu mến.
Bộ dạng của Hoàng Hân Duyệt khiến Cố Khanh không nhịn được cười.
Cố Khanh cố nén cười, nói với gia chủ nhà họ Hoàng:
“Tại tôi không trông giữ hai con thú cưng tốt, hay là Hoàng gia chủ lấy lại chai Phá Chướng Đan này đi?”
Cố Khanh nói câu này tương tự như lời gia chủ nhà họ Hoàng từng nói.
Mặt của ông ta đen như than:
“Không cần!"
Thứ đã cho đi nếu còn nhận lại thì ông ta biết đút mặt vào đâu!
Vụ nhà họ Hoàng rốt cuộc kết thúc, gia chủ nhà họ Hoàng mang theo đám người từ vênh váo đến bây giờ ủ rũ rời đi.
Trước khi đi, ông ta giao Tầm Long Bàn cho Tạ Vọng Thư trước sự chứng kiến của đạo trưởng Thanh Hư.
Sau khi ra ngoài, gia chủ nhà họ Hoàng ngoái đầu nhìn cửa lớn nhà cổ họ Tạ, trong lòng hừ lạnh, ông ta đã đưa đồ vật, nhưng không biết Tạ Vọng Thư có giữ được không.