Bên kia, sau khi đạo trưởng Thanh Hư rời đi, dù Tạ Vọng Thư vô cùng lưu luyến nhưng vẫn thực hiện giao hẹn, đưa Ô Kim Bàn Long Lô cho Tạ Giác.
Tạ Vọng Sóc có chút ngây người.
Ông chỉ là không nỡ buông tay nên mới đi xem, lúc ông sắp đi thì hai cục bông trong nhà đòi đi theo nên ông ôm đi luôn.
Không ngờ Tạ Vọng Sóc vừa đến đây thì nghe quản gia già nói con trai con gái của mình đến tham gia thi đấu cá cược, sau đó ông vào sân tập võ, liền trông thấy cảnh Cố Khanh bị tập kích.
Tạ Vọng Sóc không phát hiện Khương Mặc Ngôn tới từ bao giờ.
Nhìn thấy Tạ Vọng Sóc, Tạ Vọng Thư định lại gần bắt chuyện.
Tại sao Tạ Giác cứ muốn lấy Ô Kim Bàn Long Lô, còn vì vậy mà đồng ý hỗ trợ tham gia thi đấu cá cược, Tạ Vọng Thư cũng có thể đoán được đôi chút.
“Chú hai, vì thắng trận thi đấu cá cược mà anh phải giao Ô Kim Bàn Long Lô cho con trai của chú.”
Tạ Vọng Thư định nói vài câu nghĩa lớn gia tộc, xúi Tạ Vọng Sóc trả lại Ô Kim Bàn Long Lô. Dù sao Tạ Giác muốn lấy thứ này nhất định là vì tặng cho Tạ Vọng Sóc, nếu ông trả lại thì anh ấy cũng không thể phàn nàn cái gì, Tạ Vọng Thư không cần trái với linh khế.
Nào ngờ Tạ Vọng Sóc không chịu tiếp đề tài.
Khóe môi ông giật nhẹ, mỉm cười nói:
“Vậy thì xin cảm ơn anh khảng khái, nếu đồ vật thuộc về tôi thì anh hãy yên tâm, tôi sẽ giữ kỹ, sẽ không lấy nó đi làm tiền đặt cược."
Tạ Vọng Thư bị móc mỉa không nói tiếp được.
Dù Tạ Vọng Sóc nghĩ tình toàn bộ gia tộc họ Tạ tới đâu cũng phân rõ được xa gần, thân lạ. Con trai của ông thắng được đồ vật, tại sao ông không nhận?
Không trò chuyện thêm được nữa, hai người vốn là anh em ruột, trong lòng họ biết đã không thể quay về như ngày xưa.
Tạ Vọng Sóc ôm lấy hai con vật lông đen lông trắng đã làm nũng với Cố Khanh xong, dẫn đầu đi ra nhà cổ họ Tạ.
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn cũng rốt cuộc có thời gian nói chuyện.
Cố Khanh tò mò hỏi:
“Anh về từ bao giờ vậy?”
Khương Mặc Ngôn hắng giọng, đáp:
“Vừa trở về.”
Khương Mặc Ngôn sẽ không nói ra bởi vì hành tung của mình dường như bị giám thị, cho nên lúc trở về anh đi đường âm, vì muốn sớm gặp Cố Khanh nên lần theo hơi thở của cô tìm tới nơi.
Đây là nguyên nhân tại sao Khương Mặc Ngôn đột nhiên xuất hiện ở nhà cổ họ Tạ.
“À.” Cố Khanh không nghi ngờ gì: “Lần này đi núi Trường Bạch có thuận lợi không?”
Nói đến việc này thì biểu cảm trên mặt Khương Mặc Ngôn hơi nghiêm túc:
“Dường như bên Tà Thần biết hành tung của tôi, bọn họ chờ tôi tìm ra đồ vật thì chặn lại, cướp đồ đi. Sắp xếp kế tiếp tôi cần bàn lại kỹ hơn với anh của cô.”
Chuyện Tà Thần liên quan an nguy của hai giới địa phủ và nhân gian, bọn họ cần vô tư thẳng thắn nói chuyện một bữa, tăng cường hợp tác giữa hai bên.
Đột phá đến bất ngờ không kịp đề phòng.
Ngày thứ hai sau trận thi đấu cá cược, Cố Khanh ở trong sân vẽ bùa như mọi ngày chợt có linh cảm, ngộ đạo trong khoảnh khắc, cô cảm thấy mình có thể ra tay.
Cố Khanh vội xin Tạ Giác đưa lại bùa và chu sa, cô bắt đầu động bút dưới sự theo dõi của anh ấy.
Rất kỳ lạ.
Rõ ràng lúc trước đã luyện bùa Khô Mộc Phùng Xuân rất thuận tay, nhưng lần này khi Cố Khanh vẽ thì có chút thong thả, trì trệ, giống như người mới học.
Tùy theo Cố Khanh từng chút một vẽ bùa, trên tay dường như có một tầng áp lực vô hình ngăn cản cô vẽ tiếp, nhưng cô cắn răng vẽ.
Quanh Cố Khanh nổi gió.
Tạ Giác chú ý tới, bên ngoài căn bản không có gió, gió này là từ trong tay Cố Khanh mở rộng ra.
Gió càng lúc càng lớn, tiếp đó hình thành một lốc xoáy thổi nghiêng ngả hoa cỏ cây cối bốn phía, giống như vòi rồng vậy, Cố Khanh ở vị trí trung tâm vòi rồng.
Tạ Giác muốn xông vào, nhưng linh khí bốn phía dường như tỏ rõ bên Cố Khanh không bị mất kiểm soát, anh ấy sợ quấy nhiễu lần thử này của cô. Tạ Giác chỉ có thể âm thầm đề phòng, tùy thời chuẩn bị xông vào kéo Cố Khanh ra.