Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 526 - Chương 527: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 527: Vô Đề

May mắn là hết thảy thuận lợi.


Gió dần lặng.


Toàn bộ vườn hoa có sự thay đổi lớn.


Hoa cỏ vốn được linh khí nuôi dưỡng rất tốt, xanh tươi mơn mởn, nhưng sau khi vòi rồng linh khí thổi qua thì cây hoa điêu tàn, cỏ héo úa, mấy gốc cây lớn đã hơn mười năm tuổi bị rụng hết lá.


Một lá bùa lơ lửng ở trước mặt Cố Khanh, bùa tỏa ánh sáng xanh.


Cố Khanh đã hiểu.


Bùa Khô Mộc Phùng Xuân, tuy có thể khiến một người "Cây khô gặp mùa xuân", nhưng cũng cần trả cái giá nhất định.


Giống như định luật bảo toàn năng lượng, cho người bị bệnh hoặc là bị thương dựa vào lá bùa phục hồi đến trạng thái tốt nhất của thân thể thì cần linh lực và sự sống mạnh mẽ, những thứ đó đều là cướp đoạt từ thứ khác.


Lá bùa này của Cố Khanh thành công dựa vào sự sống của tất cả thực vật trong vườn hoa bị hút hết.


Khoảnh khắc bùa chú hoàn thành, Cố Khanh có thể cảm giác được sức mạnh công đức của mình bị tiêu hao một phần.


Ngẫm lại cũng đúng, dùng bùa Khô Mộc Phùng Xuân cứu người nhưng cũng hại mạng của hoa cỏ trong vườn, tổn hại thiên hòa. Thiên đạo giáng xuống trừng phạt chắc đã bị công đức trên người Cố Khanh trừ bỏ.


Vậy xem ra bùa Khô Mộc Phùng Xuân bị thất truyền, mấy chuyên gia bùa chú đều tỏ vẻ không tạo ra được chắc là do không muốn, hoặc không thể vẽ.


Dù sao một lá bùa cần cướp đoạt nhiều sự sống như vậy, không thân chẳng quen, không trả giá đủ lớn thì không ai muốn gánh nhân quả lớn như vậy, còn phải tiêu hao công đức vất vả có được.


May mắn từ khi Cố Khanh đi vào giới huyền học tới nay, cô dựa vào vài việc lớn tích lũy nhiều công đức, nếu không thì chưa chắc vẽ ra được bùa này.


Hai anh em vội vàng cầm bùa Khô Mộc Phùng Xuân đi tìm Tạ Vọng Sóc.


Lúc ấy Tạ Vọng Sóc còn đang thẫn thờ nhìn Ô Kim Bàn Long Lô bị mang về nhà, chưa phản ứng lại.


Ông biết trong khoảng thời gian này Cố Khanh cố gắng vẽ bùa, đoán sơ cũng biết là vì người cha như ông.


Bởi vì lúc trước khi Cố Khanh có biểu hiện nóng nảy thì Tạ Vọng Sóc cố ý lôi kéo cô học tập cầm kỳ thư họa, muốn phân tán sự chú ý của cô, miễn cho quá mức rúc vào sừng trâu có tâm ma.


Bây giờ đã thành công?


Tạ Vọng Sóc vốn cho rằng đến tuổi của ông đã chờ hơn hai mươi năm, có lẽ cả đời làm người bình thường, dù nghe Cố Khanh hứa hẹn sẽ chữa khỏi thì ông cũng cho rằng nhanh nhất cũng phải đợi thêm vài năm.


Giây phút đó đến nhanh như vậy sao?


Khóe mắt Tạ Vọng Sóc hơi ướt át.


Cố Khanh có chút lo lắng, vẽ lâu như vậy mà chỉ thành công một lá bùa, không thể làm thí nghiệm trước khi sử dụng, không biết sẽ có hiệu quả thế nào.


Ngược lại là Tạ Vọng Sóc biểu thị mình không lo lắng chút nào, nếu đã vẽ được bùa thì sao có thể bởi vì sợ hãi kết quả mà không sử dụng chứ!


Kết quả dù kém đến mấy vẫn tốt hơn là ông mỗi ngày cần một lá bùa Nhuận Vũ giữ nguyên hiện trạng.


Cố Khanh không có trực tiếp nhìn thấy hiệu quả sử dụng bùa Khô Mộc Phùng Xuân.


Cô chỉ thấy cha của mình mở cửa ra, dù mồ hôi rớt đẫm nhưng bệnh trầm kha đã mất, nụ cười và khóe mắt đong đầy giọt nước.


Tạ Giác và Tạ Vọng Sóc cùng đồng ý rằng Cố Khanh không nên xem hình ảnh lúc sử dụng bùa, hai cha con nhốt cô ở ngoài cửa.


Một là vì Tạ Vọng Sóc bị thương ở đan điền, lúc sử dụng bùa Khô Mộc Phùng Xuân cần cởi hết quần áo ra, dán bùa vào vị trí huyệt Thiên Trung.


Hai cha con là đàn ông nên không sao, Cố Khanh là con gái mới lớn, dù là ruột thịt vẫn cần tránh mặt.


Thứ hai là chưa rõ kết quả sử dụng bùa Khô Mộc Phùng Xuân, hai người sợ nếu xuất hiện hậu quả không tốt nào, hoặc là trong quá trình quá mức thống khổ, Cố Khanh sẽ vì vậy mà cảm thấy tự trách, cho nên họ ngăn cô ở ngoài phòng.


May mắn kết quả tốt đẹp.


Bình Luận (0)
Comment