Khương Mặc Ngôn tìm dịp bàn việc mảnh nhỏ Tà Thần với Tạ Giác.
Hai người không nói cụ thể nội dung, nhưng sau khi họ nói chuyện thì toàn bộ Bộ Đặc Dị rõ ràng càng thêm bận rộn lên.
Cố Khanh nhanh chóng nhận được một nhiệm vụ mới.
Thành phố Vị có một con lệ quỷ, thỉnh cầu tổng bộ chi viện, cử người đi giải quyết.
Đương nhiên đây chỉ là mặt ngoài, trên thực tế là mượn cơ hội dò xét thành phố Trường An tiếp giáp với thành phố Vị có giấu mảnh nhỏ Tà Thần hay không.
Khương Mặc Ngôn đi cùng Khương Mặc Ngôn.
Cố Khanh xem xong báo cáo nhiệm vụ thành phố Vị, thật ra cô không muốn nhận.
Đây là một sự kiện ác tính.
Lệ quỷ kỳ thực là người bị hại.
Câu chuyện bắt đầu từ một trường cấp hai ở thành phố Vị.
Đây là một trường học tư nhân, bởi vì đội ngũ giáo viên mạnh mẽ, hoàn cảnh vườn trường tốt đẹp, bồi dưỡng sở trường của học sinh đa dạng hóa, và cả học phí cao ngất ngưỡng nên được đặt cho cái tên là trường quý tộc.
Nghĩ cũng biết, nếu bị gọi là trường quý tộc thì học sinh ở đây đều là không giàu cũng quyền.
Học sinh trong trường bởi vì hoàn cảnh gia đình ưu việt mà có đủ loại vấn đề, nhiều nhất là mấy tên ba gai suốt ngày treo ‘cha tôi là xx’ ngoài miệng.
Cái gọi là lệ quỷ kia trước khi chết làm giáo viên trong trường học này.
Nguyên nhân cái chết của cô ta tràn ngập hoang đường và hí kịch hóa.
Tên của cô ta là Cốc Vũ.
Lúc Cốc Vũ chết đã hai mươi tám tuổi. Không biết vì nguyên nhân gì, có lẽ là không tìm được người thích hợp, có lẽ là muốn dồn hết tâm lực vào sự nghiệp giáo dục mà cô ta yêu nhất nên mãi chưa kết hôn, cũng không có con.
Cốc Vũ hơi khó hòa hợp vào trường quý tộc này.
Cốc Vũ chú trọng điểm, chú trọng tỷ lệ lên lớp, cũng đặt nặng giữ nội quy trường học. Nhưng trong ngôi trường này bởi vì đầy rẫy con cái của nhà có quyền có thế, không thể đánh, không thể mắng, không thể quản giáo.
Đôi khi người ta ngược lại chửi bạn, mà bạn vẫn phải cười nghe, rất mệt mỏi.
So với giáo viên khác đã hoàn toàn buông bỏ, được chăng hay chớ, chỉ vì tiền lương khổng lồ, Cốc Vũ còn ôm lý tưởng hóa, cố gắng sửa chữa sai lầm cho một số học sinh.
Bởi vậy dù Cốc Vũ có khuôn mặt xinh đẹp nhưng ở trong lòng học sinh đã nhanh chóng chuyển từ nữ thần sang hình tượng mụ phù thủy.
Ngày nọ.
Trong lớp của cô ta có bốn học sinh nam lén trèo tường chạy ra ngoài, chơi đến nửa đêm mới trèo tường trở về, bị bảo vệ tuần tra bắt được.
Bảo vệ sẽ không răn dạy đám học sinh nam nhìn liền biết cà lơ cà phất này, chỉ ghi lại tên và lớp rồi thả bọn họ về ngủ, tiếp đó báo cho Cốc Vũ biết chuyện này.
Nếu là chủ nhiệm lớp khác có lẽ chỉ nói vài câu hoặc là trực tiếp coi như không biết gì, cho qua sự tình.
Cốc Vũ luôn chú trọng an toàn của học sinh, tuân thủ nội quy nhà trường đương nhiên sẽ không bỏ qua tình huống này.
Bốn học sinh nam này vừa lúc là học sinh cá biệt trong lớp của Cốc Vũ, bình thường không thích học, lên lớp thì ồn ào, bắt nạt bạn học, kết bè kết đảng có đủ trò hết.
Lần này cư nhiên còn dám đêm khuya lén lút trèo tường chạy ra trường học!
Sau khi tan học, Cốc Vũ giữ lại bốn học sinh nam, gọi họ vào văn phòng.
Mới đầu Cốc Vũ tận tình khuyên bảo, phát hiện bốn nam sinh đều vẻ mặt không thèm để ý thì cô ta bắt đầu quở trách.
Thật ra đây là một loại kích tướng, nói ngọt nhạt không nghe, đôi khi kích thích vừa đủ ngược lại có thể khiến đám học sinh nam thời kỳ thanh xuân nổi loạn này sản sinh một ít đấu chí, Cốc Vũ học được chiêu đó lúc dạy học ở trường cũ.
Nhưng lần này Cốc Vũ đã chọn sai đối tượng.
Từ năm giờ đến sáu giờ, chỉ có mình Cốc Vũ là nói không ngừng, bốn học sinh nam đứng trước mặt cô ta ban đầu còn kính trọng cô ta là chủ nhiệm lớn nên không cãi lại.