Chờ một lúc sau thấy Cốc Vũ vẫn nói mãi, hạ thấp bọn họ xuống đáy bùn, cộng thêm đói bụng, máu nóng dồn lên não, bọn họ không kiềm được bắt đầu phản bác.
Hai bên từ tranh chấp nhỏ dần diễn biến thành cãi nhau to.
Lúc này bởi vì là giờ tan học ăn cơm, cho nên trong phòng làm việc trừ Cốc Vũ và bốn cậu trai ra không có người khác.
Bọn họ lớn lên trong sự nuông chiều của người nhà, không thể chịu nổi uất ức.
Bởi vì Cốc Vũ ỷ vào làm chủ nhiệm lớp, nói mãi không chịu ngừng, toàn là chê trách bốn người.
Một cậu trai không nhịn được nữa, lửa giận dâng trào trong lòng, cậu ta chộp lấy vật trong tầm tay ném về phía Cốc Vũ.
Cốc Vũ bị ném trúng đồ làm ngây người.
Bốn chàng trai bị gợi lên ác ma trong lòng.
Đúng rồi, dựa vào cái gì bọn họ phải chịu đựng người đàn bà này? Chỉ vì cô ta là chủ nhiệm lớp sao? Nhưng cô ta không đánh lại bọn họ!
Đã ném đồ lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba.
Trong văn phòng này, bốn cậu trai đánh chủ nhiệm lớp Cốc Vũ của họ một trận.
Không chút thương tình, bọn họ vừa đánh vừa cười, mắng.
Chờ khi bọn họ đánh đã tay, chợt nhớ ra mình đói bụng nên buông công cụ trong tay, ung dung đi ra văn phòng, tiện thể còn đóng cửa.
Để lại một mình Cốc Vũ nằm dưới đất lạnh lẽo.
Nhưng bởi vì bốn cậu trai khi xuống tay thì không biết nặng nhẹ, có vài cú đánh trúng đầu của Cốc Vũ.
Cô ta bị xuất huyết não.
Lúc ấy Cốc Vũ đã bị đánh hôn mê, cho nên không cách nào cầu cứu.
Bốn cậu trai hẹn nhau đi ăn một bữa ngon, chưa từng nghĩ tới gọi xe cứu thương cho chủ nhiệm lớp của họ.
Đợi đến khi Cốc Vũ bị phát hiện thì đã muộn.
Đồng nghiệp về văn phòng nhìn thấy một căn phòng lộn xộn và xác chết lạnh lẽo đầy vết thương của Cốc Vũ.
Phá án rất nhanh.
Bởi vì hiện trường còn nguyên dấu vết, cảnh sát lập tức tập trung hung thủ là bốn cậu trai.
Nhưng bọn họ là vị thành niên, bọn họ biện giải rằng không biết sẽ như vậy, chỉ lỡ tay đánh vào đầu cô giáo, lúc ấy giận quá mất khôn.
Các cha mẹ của họ chạy án, dù cha mẹ của Cốc Vũ không hài lòng với phán quyết, dù có áp lực từ dư luận xã hội nhưng bốn cậu trai bị phán rất nhẹ.
Trước tiên vào trại giam thanh thiếu niên, nếu gia đình chạy án được thì không chừng qua một, hai năm sẽ đi ra.
Sự tình cũng xác thực đúng như dự liệu.
Cha mẹ của bốn cậu trai móc nối bôi trơn, sớm đưa bọn họ ra khỏi trại giam thanh thiếu niên, hiện tại bị đưa đi trường khác nhau.
Chuyện quá khứ không ảnh hưởng chút gì đến họ.
Nhưng khoảng thời gian gần đây xuất hiện việc lạ.
Bốn thiếu niên liên tiếp bị hại.
À, cũng không thể nói là bị hại. Dù sao lúc cảnh sát điều tra thì tất cả đều chết vì ngoài ý muốn, không có dấu vết bị giết.
Nhưng cha mẹ của họ không tin!
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, con của họ đều lần lượt xảy ra ngoài ý muốn.
Những việc này không phải người làm thì là quỷ làm!
Chuyện dính dáng đến cả bốn người thì nghĩ tới nghĩ lui chỉ có vụ Cốc Vũ.
Trước đó đã nói rồi, gia cảnh của bốn học sinh nam này đều là không giàu cũng quyền, cho nên hồ sơ rất nhanh đưa vào tay Bộ Đặc Dị, sau đó bị xếp thành nhiệm vụ, Tạ Giác chỉ định Cố Khanh đi làm.
Cha mẹ của bốn người đó mời Cố Khanh tới là vì muốn tra rõ chân tướng sự việc, nếu đúng là Cốc Vũ thành lệ quỷ hại người, bọn họ hy vọng Cố Khanh có thể xóa sổ cô ta!
Hiện tại trong bốn học sinh nam đã có ba người gặp phải ngoài ý muốn bỏ mình, người cuối cùng tuy bị tai nạn xe cộ nhưng may mắn giữ được mạng sống, bị tê liệt, hiện tại còn nằm cứng ngắc trên giường của bệnh viện.
“A! Phiền quá đi!”
Cố Khanh xem xong tư liệu mà cảnh sát cung cấp, càng cảm thấy bốn người kia đáng tội.