Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 529 - Chương 530: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 530: Vô Đề

"Như thế nào? Không muốn đi hoàn thành nhiệm vụ này?" Khương Mặc Ngôn hỏi.


Cố Khanh gật đầu:


“Cứ cảm thấy nếu mình làm như vậy là nối giáo cho giặc.”


Cô chợt nhớ ra người trước mắt là đường đường Âm Dương Tuần Tra Sử.


Vì thế Cố Khanh hỏi Khương Mặc Ngôn:


“Lúc anh làm Âm Dương Tuần Tra Sử có phải cũng gặp một số quỷ mà mình không muốn bắt không? Lúc đó anh sẽ làm thế nào?”


Đối với việc này, mặt Khương Mặc Ngôn nghiêm túc nói:


“Thật ra, nếu muốn giúp bọn họ thì cách tốt nhất là cố gắng nhanh chóng đưa bọn họ đi địa phủ, ở trước mặt Diêm Vương có oan giải oan, có thù báo thù. Nếu không thì, chờ khi bọn họ giết càng nhiều người, không thể kiềm nén hung bạo trong lòng sẽ dẫn phát vấn đề càng lớn.”


Khương Mặc Ngôn thấy Cố Khanh ủ rũ cúi đầu.


“Nhưng mà” Anh đè thấp giọng nói: “Có vài quỷ nếu không thể tự mình báo thù thì không siêu thoát được, tôi sẽ lập khế ước, bọn họ có thể đi báo thù, nhưng báo thù xong nhất định phải quay về địa phủ nhận trừng phạt lệ quỷ hại người. Nếu giữa đường khuynh hướng lạm sát vô tội sẽ giết ngay tại chỗ.”


Cố Khanh nâng tư liệu trên tay lên xuống, nói:


“Vậy bây giờ muốn xác nhận có phải là quỷ hồn của Cốc Vũ quấy phá hay không thì buộc phải đi xem học sinh nam sống sót cuối cùng kia.”


Chuyến đi bệnh viện rất thuận lợi, có thể nói là thông suốt.


Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn đi vào phòng bệnh, nhìn thấy người sống sót duy nhất nằm trên giường bệnh bị băng vải bao bọc toàn thân không thấy khuôn mặt, và cha mẹ vẫn cố giữ dáng vẻ kiêu ngạo dù con trai đã thành ra thế này.


Bởi vì bị tê liệt toàn thân cộng thêm bị thương nghiêm trọng, người sống sót nằm trên giường bệnh tuy có ý thức nhưng không thể nói chuyện.


"Các người là chuyên môn lại đây bắt lệ quỷ kia đúng không? Mau diệt nó cho tôi! Con trai đáng thương của tôi.”


Người phụ nữ trước mắt mặc đồ hàng hiệu, thay đổi sắc mặt rất tài, từ cao ngạo đến hung ác đến cực kỳ bi thương, nét mặt chuyển đổi vô cùng tự nhiên.


Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh là chồng của bà ta cũng gật gù đồng ý:


“Phải rồi, mau thu lệ quỷ kia đi! Nếu không thì an toàn của con trai chúng tôi không được bảo đảm!"


Cố Khanh mỉm cười: “Có phải là lệ quỷ quấy phá hay không còn cần xác nhận mới biết.”


Không đợi hai vợ chồng này nói chuyện, Cố Khanh tiến lên, cẩn thận quan sát người sống sót nằm cứng ngắc trên giường bệnh.


Cô dán một lá bùa vào người cậu ta.


“Cậu có thể nói chuyện." Cố Khanh nói với người nằm trên giường: “Dùng phương thức suy nghĩ.”


"A a " Người nằm trên giường rõ ràng không hé miệng, nhưng thông qua lá bùa phát ra giọng nói của cậu ta: “Tôi tôi nói được rồi?”


Người phụ nữ trung niên nhanh chóng nhào lên, cẩn thận không đụng trúng chỗ bị thương của con mình:


“Con trai? Con ngoan, con nói chuyện được? Con khỏe rồi?”


Cố Khanh đứng một bên vẻ mặt bình tĩnh nói:


“Suy nghĩ nhiều, chỉ là tạm thời dùng phương pháp đặc biệt khiến âm thanh của cậu ta truyền ra.”


Bởi vì đã biết nguyên nhân của sự tình nên Cố Khanh không kiên nhẫn với gia đình họ.


“Cậu có” Cố Khanh tính nhẩm: “Khoảng nửa tiếng phát ra âm thanh, trước tiên hãy nói lúc bị tai nạn xe đã gặp được sự tình gì, có chỗ nào kỳ dị không?"


Từ ‘tai nạn xe’ hiển nhiên là từ khóa mẫn cảm, người nằm trên giường bệnh trố mắt nói:


“A a, có, có quỷ! Là quỷ làm! Nó dán mặt vào cửa sổ xe, dọa sợ tài xế còn ngăn trở tầm nhìn nên chúng tôi mới bị tai nạn xe!”


Lúc ấy tài xế đến đón Lưu Nhất Minh hiện đang nằm trên giường bệnh này tan học về nhà.


Gặp tai nạn xe này, tài xế và người lái chiếc xe khác va chạm vào nhau đều rất may mắn sống tiếp, tuy lúc bị đưa tới chảy máu ròng ròng nhưng thật ra bị thương không nặng.


Bình Luận (0)
Comment