Ông cụ đi khập khiễng, người dính chút bùn, trông như bị té trên núi.
“Bác ơi, để cháu giúp cho.”
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn tiến lên, một người dìu ông già đứng không vững, một người dỡ đồ trên lưng ông cụ xuống, mình cầm trên tay.
Ông cụ từ chối:
“Ấy, không cần đâu, tôi không sao.”
Nhưng mắt cá chân của ông cụ bị trật khớp, gắng gượng xuống núi đã là tiêu phí nghị lực rất lớn rồi, lúc này đúng là ông ấy không có sức lực.
Ông cụ ngượng ngùng nói:
“Vậy làm phiền hai người nâng tôi một lúc, đưa tôi đến đầu thôn là được, nhà của tôi ở nơi đó."
Nghe câu này, Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn nhìn nhau một cái, sau đó lên tiếng đồng ý.
Đầu thôn hình như là nhà của Cốc Vũ.
“Bác ơi, chân của bác không cần cho bác sĩ khám sao?” Cố Khanh nhìn ông cụ khập khiễng, dường như bị trật khớp rất nghiêm trọng, không kiềm được hỏi.
Ông cụ xua tay:
“Mèn ơi, chút vết thương này tôi lấy thuốc bôi nhà làm bôi hai ngày là hết.”
Cũng đúng, trong sọt của ông cụ tràn đầy các loại thảo dược, chắc ông ấy cũng biết chút ít về thuốc.
Hai người chốc lát sau đã dìu ông cụ đến nhà.
Nhìn kỹ thì đúng là nhà của Cốc Vũ.
Ba người vào nhà, một bà cụ đi ra:
“Mèn ơi, sao ông bị thương thế? Mau mau, ông nhà mau ngồi xuống!”
Ông cụ cười nói:
“Già rồi, đi không vững là bị trật khớp, may mắn gặp hai người trẻ tuổi này dìu tôi về.”
Bà già dìu ông cụ ngồi xuống, vội bưng ra hai ly nước đưa cho Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn: “Thật là cảm ơn các người."
Uống mấy ngụm nước, trò chuyện vài câu với hai người già, Cố Khanh mới hỏi dò:
“Bác trai, bác gái, Cốc Vũ là con gái của hai người đúng không?”
Ông cụ đang bôi thuốc cho mình bỗng khựng tay lại, qua cả buổi không nhúc nhích.
Bà cụ luôn cười tủm tỉm cũng biến sắc mặt: “Các người là do mấy người kia phái tới?"
Ý thức được bà cụ nói là ai, Cố Khanh nhanh chóng lắc đầu: “Chúng tôi có thể xem như thuật sĩ huyền học, khoảng thời gian trước liên quan đến con gái đã qua đời của hai người, bốn học sinh nam lần lượt bỏ mạng”
“Cô nói cái gì?!" Bà cụ truy hỏi.
Thì ra sau khi con gái qua đời, hai vợ chồng kiên quyết từ chối khoản bồi thường kếch xù, họ giống như ở trong thế giới nhỏ của mình, trừ chuyện trong thôn ra không chú ý tình hình bên ngoài.
Bọn họ sợ, sợ nhìn thấy người đã hại chết con gái của họ và cha mẹ của mấy người đó trên tv. Chỉ cần nghĩ đến đám người kia sống vui vẻ, con gái của mình thì đã chết là hai vợ chồng không chịu nổi.
Họ từng muốn báo thù cho con gái.
Nhưng hai vợ chồng già năm đó lớn tuổi mới được một mụn con gái, khi con gái qua đời thì hai người đã già bảy, tám chục tuổi, căn bản không có năng lực báo thù cho con.
Hai người chỉ có thể giống như bịt tai trộm chuông trốn trong thế giới nhỏ của mình, không nhìn thấy, không nghe thấy.
Bây giờ hai người trẻ tuổi vào thôn nói với họ rằng bốn người hại chết con gái của họ đã có ba người chết, còn lại một tên nằm liệt giường, sống không bằng chết.
Bà cụ thẫn thờ, lẩm bẩm:
“Ông trời có mắt, thật là ông trời có mắt!"
Ông cụ luôn lau nước mắt.
Đợi khi hai người tiêu hóa tin tức này, khôi phục tinh thần mới nhìn về hướng Cố Khanh: “Cô gái, lúc trước cô nói hai người là thuật sĩ gì đó, vậy có phải những chuyện này rất có thể là con con gái của tôi”
Cố Khanh gian nan gật đầu, hai vợ chồng già không phát hiện, nhưng cô đã cảm giác được âm khí dày đặc từ cây anh đào trong sân nhà.
Hiển nhiên từng có lệ quỷ mới vừa tới đây.
Hai vợ chồng già vừa vui vì con gái còn tồn tại ở thế giới này, thậm chí rất có thể ở bên cạnh họ.
Vừa đau lòng vì con gái hóa thành lệ quỷ, phải chịu bao nhiêu oan khuất, bao nhiêu khổ sở chứ!