Hai vợ chồng già ý thức được, rất có thể hai người Cố Khanh muốn bắt con gái của họ.
"Cô gái, chàng trai, Tiểu Vũ nhà tôi vô tội! Con bé bị người hại, lại không có biện pháp giải oan mới sẽ dùng phương pháp như vậy để báo thù. Các người làm chút việc tốt đi, xin đừng bắt con bé.” Bà cụ cầu xin.
Cho dù không thấy tận mắt, bà cụ tin tưởng lệ quỷ đó là con gái của mình.
Ông cụ luôn cứng ngắc ngồi một bên, không nói chuyện.
Tuy Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn tội nghiệp cho hai vợ chồng già, nhưng lúc này bọn họ không thể đồng ý cái gì.
Đã tìm được chút dấu vết của Cốc Vũ.
Tuy rằng hai vợ chồng già im lặng không nói, Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn vẫn hỏi thăm được vị trí mộ của Cốc Vũ từ thôn dân, nằm trên ngọn núi lúc trước ông cụ đi xuống.
Mộ bia rất sạch sẽ, hiển nhiên có người thường xuyên đến chăm sóc, còn có thức ăn và trái cây tươi làm đồ cúng.
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát bùn đất gần mộ bia.
Mang theo một chút đỏ máu, còn có mùi tanh.
Đây là chứng minh lệ quỷ trốn thoát khỏi mộ.
Thấy trời sắp tối, Khương Mặc Ngôn nói: “Chúng ta hiện tại quay về bệnh viện canh chừng không?”
Dù sao từ manh mối hiện có thì Cốc Vũ nhằm vào bốn học sinh nam hại chết mình.
Nhưng Cố Khanh phủ định đáp án này: “Không, trước khi đi bệnh viện tôi muốn đi nơi khác nữa.”
Sắc trời dần tối, bởi vì là cuối tuần, học sinh đều đã tan trường về nhà.
Bởi vì cảnh sát đã thông báo nên anh và cô dễ dàng vào trường học quý tộc mà Cốc Vũ dạy học khi còn sống.
Hai người cần đi văn phòng nơi Cốc Vũ bị hại.
Chủ nhiệm giáo dục là một người đàn ông trung niên hói đầu ở giường, ông ấy tự mình mở cửa.
Từ sau khi Cốc Vũ qua đời, các giáo viên cảm thấy phòng này không may mắn, ở lại đây cảm giác hơi u ám nên nhanh chóng bỏ hoang nó, trở thành phòng chứa đồ.
“Phòng chứa đồ này đã lâu không mở ra, có lẽ hơi dơ, hai vị thứ lỗi cho.” Người đàn ông đầu hói mỉm cười nói, dùng chìa khóa mở cửa phòng.
Rõ ràng là ngày nghỉ còn bị hiệu trưởng dặn ở lại đây mở cửa cho hai người trẻ tuổi, chủ nhiệm giáo dục thầm bực mình, nhưng ai kêu người ta là hiệu trưởng!
Cửa văn phòng vừa mở ra
"Ôi mợ! Đây là tình huống gì?!" Chủ nhiệm giáo dục sợ đứng tim.
Ông ấy nhớ rõ chỗ này làm phòng chứa đồ, toàn chứa sách bị vứt bỏ, một số bàn ghế bị hỏng.
Nhưng hiện tại, trước mặt ông ấy là cảnh tượng giống hệt văn phòng mấy năm trước chưa bị bỏ hoang.
Chủ nhiệm giáo dục thầm run, nhớ ngày xưa có tin đồn văn phòng có quỷ.
Vậy là ông ấy đang gặp quỷ sao?
Trong lúc chủ nhiệm giáo dục suy nghĩ lung tung thì Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn đã cất bước đi vào văn phòng.
Ông ấy hơi sợ, nhưng hai người trẻ tuổi đã vào, bỏ lại ông ấy ở bên ngoài chủ nhiệm giáo dục nghĩ vậy cũng vội vào trong.
Đồ vật bên trong dường như đều là ảo ảnh.
Cố Khanh vươn tay sờ cái bàn, tay cô xuyên qua.
Két két!
Là tiếng cửa mở.
Chủ nhiệm giáo dục nhìn về hướng cửa, kinh ngạc trợn to mắt.
Là Cốc Vũ!
Dường như Cốc Vũ căn bản không nhìn thấy nhóm Cố Khanh, ngược lại quay đầu nói với ngoài cửa:
“Vào trong đi.”
Bốn học sinh nam cúi thấp đầu đi vào!
Giống như đang xem một bộ phim 3D, trong văn phòng này, ba người Cố Khanh thấy tận mắt cảnh tượng Cốc Vũ chết như thế nào.
Hình ảnh ngừng lại ở khoảnh khắc tim của Cốc Vũ ngừng đập.
Sau đó trước mắt tối sầm, tất cả hình ảnh đều biến mất.
Chủ nhiệm giáo dục run giọng hỏi:
“Hai hai vị, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Cố Khanh ngăn cản ông ấy nói tiếp:
“Im lặng!”
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn ngước đầu nhìn cửa.
Trong lòng chủ nhiệm giáo dục nổi lên dự cảm không may, chậm rãi nhìn qua, đồng tử rút nhỏ xíu.
Cốc Vũ mặc áo trắng, trên mặt là hoa văn kỳ lạ màu đen, đầu và tứ chi bị năm sợi xích hoa văn kỳ lạ kéo lơ lửng trong hư không.
Cốc Vũ nhìn nhóm Cố Khanh một cái rồi biến mất ở trước mặt họ.