Lão Ngô bị đám người này trừng mắt, bao gồm vợ của mình, ông ta sốt ruột vã mồ hôi hột.
“Tôi tôi cũng không biết. Tôi tình cờ gặp Khương đại sư, vì tôi giúp ông ấy một việc nên chúng tôi mới quen biết, nhờ ông ấy chỉ điểm nên công ty của tôi mới càng mở càng lớn.”
Tổng giám đốc Ngô không muốn tin rằng đại sư có vấn đề: “Năm đó là mấy người xin tôi, nhờ tôi đi mời đại sư trấn áp lệ quỷ!”
Khương đại sư.
Vừa nghe dòng họ này thì Cố Khanh giật thót tim.
Cô lấy ra một tấm hình trong di động, phóng to rồi đưa cho tổng giám đốc Ngô:
“Khương đại sư mà ông nói là người này sao?"
Tổng giám đốc Ngô nhìn kỹ:
“Đúng rồi, đây là Khương đại sư.”
Tuy trẻ rất nhiều nhưng tổng giám đốc Ngô nhận ra ngay.
Tấm hình Cố Khanh đưa ra là hình chụp lưu niệm của Hội giao lưu huyền học mười năm trước, Khương đại sư trong hình rõ ràng là ông cụ nhà họ Khương đã mất tích.
Tổng giám đốc Ngô than thở nói:
“Ngày xưa Khương đại sư nói với tôi rằng ông ấy du lịch tình cờ đi ngang qua đây, sau khi giúp chúng ta trấn áp Cốc Vũ thì nhanh chóng rời khỏi đây.”
“Trước khi đi còn để lại số điện thoại cho tôi, nói nếu là có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại nhờ ông ấy giúp. Nhưng lần này xảy ra chuyện, tôi gọi điện thoại mãi không được.”
Cố Khanh nghe xong cười nhạt. Xem ra Khương lão thái gia âm thầm dùng thủ đoạn làm việc xấu xa không chỉ có một, hai chuyện.
Năm xưa để lại số điện thoại phỏng chừng là vì đợi cho xích khóa hồn không áp chế nổi lệ quỷ, phá quan tài chui ra, chờ tổng giám đốc Ngô thông báo thì ông ta sẽ kịp thời chạy tới thu lấy lệ quỷ thành hình.
Nhưng lúc trước bại lộ sự tình, Khương lão thái gia đã bỏ trốn, không gọi điện thoại được, hiển nhiên không phải bị Khương lão thái gia khống chế.
Vậy thì người khiến Cốc Vũ là lệ quỷ mà lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng như vậy rốt cuộc là ai chứ?
Trong biệt thự của gia đình Lưu Nhất Minh, cậu ta vẫn băng kín người, dưới sự kiến nghị của Cố Khanh, cậu ta bị cha mẹ "Cưỡng chế" xuất viện.
Lưu Nhất Minh nằm trên giường lớn hai mét tám của mình, toàn thân chỉ có tròng mắt là đảo tròn liên tục.
Cố Khanh đã bày một trận pháp dưới giường của Lưu Nhất Minh, chẳng qua là hiện tại vẫn chưa kích phát nên không nhìn ra.
Hôm nay dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.
Trong phòng khách dưới lầu, bốn cặp vợ chồng trung niên ngồi, Cố Khanh rải một vòng gạo nếp xung quanh họ, cho mấy lá bùa. Cô biểu thị: Thấy gạo nếp ở phương hướng nào bị biến đen liền ném lá bùa về hướng đó.
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn thì núp trong phòng sách bên cạnh phòng của Lưu Nhất Minh, yên lặng chờ đợi Cốc Vũ xuất hiện.
Chắc chắn cô ta sẽ xuất hiện.
Bởi vì nếu không giết hết bốn người hại chết mình thì Cốc Vũ sẽ vẫn bị xích khóa hồn hành hạ.
Sau khi hoàn thành báo thù, tuy Cốc Vũ sẽ không bị xích khóa hồn hành hạ nữa, nhưng sẽ rơi vào giết chóc vô cùng vô tận.
Reng reng reng!
Dưới lầu vang tiếng chuông, bên ngoài đã tối đen.
“Bọn bọn họ có hai người, có có thể kêu một người xuống dưới, bảo bảo hộ chúng ta không?"
Đám người trung niên nam nữ trong phòng khách dưới lầu rất sợ, nhưng họ không nói ra.
Khi có một người nói như vậy thì cả đám rối rít phụ họa.
Đúng vậy, nếu một lá bùa của Cố Khanh có thể đánh lui lệ quỷ thì chắc một mình cô dư sức bắt được lệ quỷ nhỉ?
Người còn lại tuy chưa ra tay, nhưng hai người đi chung thì hiển nhiên anh cũng có chút bản lĩnh.
Nếu như anh có thể xuống dưới bảo hộ bọn họ thì tốt quá.
Khi bọn họ chuẩn bị đi lên kéo Cố Khanh xuống làm vệ sĩ thì bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Bốn phía bỗng yên tĩnh lặng.
Cây kim đồng hồ bằng kim loại ở phòng khách khi di chuyển thì phát ra tiếng tích tắc, tiếng gió bên ngoài, tiếng xe ngẫu nhiên chạy qua, những âm thanh này thoáng chốc biến mất hết.