Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 536 - Chương 537: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 537: Vô Đề

Chỉ nghe thấy tiếng hít thở của bọn họ.


“Ai tới cứu với!”


“Hai vị đại sư, mau đến cứu chúng tôi!”


Tiếng kêu của bọn họ không được đến bất cứ đáp lại, trong bóng tối xuất hiện ba bóng quỷ màu đen từng bước đi hướng bọn họ.


“Mấy người”


Trên lầu, đối tượng mà anh và cô chờ rốt cuộc tới.


Cốc Vũ mặc đồ trắng, tứ chi và cổ quấn lấy xiềng xích dài từ cửa sổ chậm rãi tới gần.


Lưu Nhất Minh ở trên giường dường như nhận ra nguy hiểm buông xuống, mắt càng đảo lia, miệng ú ớ không biết đang nói gì.


Cốc Vũ không ra tay ngay, thật ra cô ta sớm cảm thấy đã đủ rồi.


Bốn người hại chết cô ta đã có ba người chết, người còn lại sống không bằng chết.


Có lẽ hiện tại Lưu Nhất Minh chưa cảm giác được sống không bằng chết thống khổ đến mức nào, dù sao cả gia đình đang cùng chung mối thù đối phó lệ quỷ là cô ta.


Nhưng đợi đến mấy năm sau, tình yêu của cha mẹ sẽ từ từ vơi đi, không thể động, không thể nói chuyện, cũng không ai thèm để ý tới cậu ta.


Cốc Vũ chưa làm gì, bên tai nghe một giọng nói thúc giục:


“Giết hắn, giết hắn, ngươi sẽ hoàn toàn tự do."


Cốc Vũ rất muốn lắc đầu, rất muốn nói cho đối phương, sau khi làm như vậy cô ta sẽ đánh mất bản thân, trở thành lệ quỷ chỉ biết giết chóc.


Nhưng âm thanh kia không biết, lặp đi lặp lại nói:


“Tiểu Vũ, ta nhất định sẽ khiến ngươi giải thoát! Mau giết hắn!"


Cốc Vũ không có biện pháp khống chế chính mình, ngón tay biến thành móng vuốt bén chộp về phía người nằm trên giường.


Không đánh trúng Lưu Nhất Minh.


Gầm giường bỗng nhiên thoáng hiện mấy luồng sáng vàng bao phủ Cốc Vũ, hình thành chiếc lồng màu vàng.


Cảm giác được dưới lầu xảy ra chuyện, Cố Khanh kêu Khương Mặc Ngôn xuống lầu hỗ trợ. Còn cô thì đi mời nhân vật chính tối nay đang ở trong sân.


Trong sân của biệt thự nhà họ Lưu, một góc tối, có một bóng đen ngồi xổm trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng rên khẽ, dường như đang chịu đựng thống khổ rất lớn.


Nhưng tay của bóng đen vẫn cầm chặt thứ hình dạng như chìa khóa, lòng bàn tay bị rạch đứt, máu không ngừng chảy ra bị chìa khóa hút đi.


“Bác.” Cố Khanh nói: “Chuyện này đã đến mức này cũng đủ rồi, bác hãy thu tay lại đi.”


Đúng vậy, bóng đen trước mắt cô là cha của Cốc Vũ, ông cụ mà Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn từng gặp!


Ông cụ run rẩy đứng lên, bước ra khỏi bóng ma, lộ ra khuôn mặt.


“Không ngờ vẫn bị các người phát hiện." Ông ấy ho khan hai tiếng: “Chỉ còn thiếu, chỉ còn thiếu một bước kia."


Cố Khanh gật đầu: “Xác thực, chỉ thiếu một bước là bác sẽ làm con gái của mình hoàn toàn thành công cụ không có ý thức!”


Ông Cốc cứng người lại:


“Cô nói vậy là sao? Rõ ràng tôi đang báo thù cho Tiểu Vũ, đang cứu con bé!”


Cố Khanh phất tay nói:


“Bác nói nhiều hơn nữa không bằng lắng nghe con gái của mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì."


Nói xong, Cố Khanh xoay người đi vào biệt thự:


“Đi thôi, bác hãy tự mình hiểu rõ chuyện này.”


Trong phòng khách biệt thự đang tràn ngập hỗn loạn.


Ba quỷ hồn đen thui bị Khương Mặc Ngôn khống chế đang ngồi xổm ở trong góc không dám nhúc nhích, nhúc nhích một chút bị anh phát hiện là quất một phát xiềng xích, dù không trúng người nhưng vẫn đau!


Trong bốn cặp vợ chồng trung niên có hai người còn tỉnh, cha của Lưu Nhất Minh và tổng giám đốc Ngô.


Mấy người khác thì có người bị quỷ quái dọa xỉu, người thì trong lúc phản kháng bị âm khí nhập vào người chịu không nổi ngất xỉu.


Một đám đần độn! Cố Khanh đưa cho lá bùa mà không biết dùng, nếu không phải có một vòng gạo nếp rải xung quanh mang chút hiệu quả đuổi quỷ, chỉ cần ba quỷ hồn thành hình chưa lâu đủ hành hạ mấy người này.


Ông Cốc đi theo sau Cố Khanh vào cửa.


Cha của Lưu Nhất Minh híp mắt lại nhìn một lúc, chợt nhớ ra:


“Là ông?!”


Ông ta đã nhớ ra người này là cha của Cốc Vũ, lập tức đổ hết những chuyện này lên người ông cụ:


“Những những chuyện này đều là ông làm đúng không? Tại sao ông phải làm như vậy? Chúng tôi đã bồi thường cho ông rồi, chẳng qua ông không chịu lấy!”


Bình Luận (0)
Comment