Ông già không còn bộ dạng lúc trước Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn nhìn thấy, sắc mặt ông ấy xanh đen, môi tím tái, trạng thái này nhìn liền biết là sống không lâu.
Ông Cốc hừ một tiếng: “Bồi thường? Bồi thường có thể cứu lại mạng của con gái tôi không? Con bé đã chết, các người còn không cho con bé được an nghỉ, còn giở trò trong quan tài của con bé! Cả đám các người đều đáng chết!"
Quả nhiên, Cốc Vũ là được ông Cốc thả ra.
Chuyện này nói tới thì cũng là định mệnh.
Cốc Vũ được chôn trên ngọn núi ông cụ thường đi hái thuốc, bình thường ông cụ hái thuốc sẽ ghé thăm mộ bia của con gái mình, chăm sóc hoặc thay đồ cúng.
Buổi sáng hôm đó mới có cơn mưa to, đường trên núi lầy lội khó đi, bạn già còn khuyên ông ấy chờ thêm vài ngày hãy lên núi.
Nhưng lúc ấy ông cụ cứ cảm thấy lòng hoảng hốt, nghĩ đến tia chớp nhìn thấy đêm qua, sợ sét đánh gần mộ của con gái nên khăng khăng đòi đi xem.
Ông cụ lên núi, khi nhìn thấy mộ của con gái thì suýt chút ngã trên mặt đất.
Mộ bia còn nguyên vẹn, nhưng đống đất nhỏ ở phía sau dường như bị chẻ ra!
Ông cụ đi tới gần có thể ngửi được trong đất bùn dường như có mùi máu tươi. Nhìn kỹ thì bùn đất gần mộ của con gái đều đỏ như máu, giống như bị máu nhuộm thắm vậy.
Ông cụ nghĩ chuyện này không đúng.
Năm xưa chôn con gái đã chuyên môn mời thầy phong thủy xem rồi mới chôn, không lẽ xảy ra chuyện gì?
Ông Cốc lo cho thi cốt của con gái, thứ hai là nghĩ rằng dù con gái thành quỷ cũng sẽ không hại mình, bởi vì tình huống trước mắt quá mức kỳ dị, ông ấy đánh bạo lại gần xem.
Nắp quan tài vốn bị đóng đinh đã hé mở, ông cụ thoáng thấy bên trong lóe tia sáng kim loại, trong lòng càng thêm hoài nghi.
Ông cụ đẩy mở nắp quan tài, tức giận đến mức mắt đỏ ngầu.
Con gái của ông ấy chết khi tuổi còn xuân, chết rồi bọn họ còn không cho con bé được an nghỉ!
Bên tai ông ấy như nghe thấy tiếng kêu gào đau đớn của con gái mình.
Ông Cốc thử cởi xiềng xích trên người con gái, nhưng không cởi bỏ được, ông ấy biết trong này có vấn đề. Ông Cốc lại tìm kiếm, tìm được một chiếc chìa khóa nằm trong miệng của con gái.
Tay ông cụ vừa chạm vào chìa khóa thì cạnh bén rạch lòng bàn tay của ông ấy, hút máu.
Sau đó một số thông tin truyền vào cho ông Cốc, có liên quan xích khóa hồn, bồi dưỡng lệ quỷ.
Ông Cốc biết không thể dùng phương pháp bình thường cởi bỏ xiềng xích được, phải chờ lệ quỷ báo thù xong xiềng xích mới tự động rơi ra.
Ông Cốc vốn từng muốn báo thù, hiện tại có biện pháp như vậy, vừa có thể báo thù rửa hận, lại có thể trợ giúp con gái của mình đạt được giải thoát.
Cho dù thân là một người bình thường không có linh lực, khống chế xích khóa hồn sẽ làm tiêu hao sinh mệnh vốn đã ít ỏi của ông ấy thì ông Cốc vẫn dứt khoát làm chuyện này.
“Nhưng với trình độ gà mờ của bác vốn không biết sau khi con gái hoàn thành báo thù, ý thức vốn có của cô ấy sẽ mất hết, trở thành một cỗ máy giết người. Không còn ý thức, chỉ có thể bị tiêu diệt, không có cả cơ hội đầu thai sang kiếp khác!”
Cố Khanh vừa nói vừa bước xuống bậc thang, tay cầm một chiếc lồng màu vàng, bên trong là Cốc Vũ thu nhỏ đang giãy giụa.
“Tiểu Vũ!” Ông Cốc bản năng kêu một câu, nhìn thấy Cốc Vũ không chút phản ứng, ông ấy lẩm bẩm: “Không không phải vậy”
Nhìn thấy Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn đều ở, tổng giám đốc Ngô, cha Lưu là hai người duy nhất còn tỉnh táo đều cảm thấy an toàn hơn.
“Đại sư, mấy thứ này cũng là lệ quỷ sao?" Tổng giám đốc Ngô chỉ hướng mấy bóng đen bị Khương Mặc Ngôn trông chừng.
Cố Khanh nghe hỏi thì không biết nên nói cái gì.
Cô hỏi lại:
“Tổng giám đốc Ngô, ông không nhận biết bọn họ?"