Tổng giám đốc Ngô có dự cảm không may:
“Ý của đại sư là?”
Cố Khanh thở dài một hơi:
“Tổng giám đốc Ngô, đây là con của các người lúc trước bị hại chết! Chẳng phải một trong số đó là con trai của ông sao?!"
Cố Khanh cảm thấy buồn cười.
Một bên là dù biến con gái thành lệ quỷ cũng cần tìm mọi cách cứu con gái, tuy dùng sai cách.
Một bên cho dù con trai chỉ là quỷ hồn bình thường cũng không nhận biết.
Nhưng mà quỷ hồn của ba cậu trai bị lệ quỷ hại chết mắc kẹt ở chỗ này, dường như vụ này không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của cô.
Cố Khanh cười híp mắt, xác nhận đây là ba quỷ hồn hoàn toàn vô hại, chẳng qua vô tình dọa sợ người khác thôi, ưm, chờ khi nào quỷ sai phát hiện sẽ mang về địa phủ sau. Cô kêu Khương Mặc Ngôn thả chúng ra.
Ba bóng đen thăm dò thử, phát hiện dường như an toàn thì vội chạy tứ tán.
Hình dạng linh hồn đã giấu đi, nhưng vẫn loanh quanh cạnh cha mẹ của mình.
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn phớt lờ nhóm người tổng giám đốc Ngô ngập ngừng muốn nói, hai người mang ông Cốc và Cốc Vũ rời khỏi nơi này.
Ước chừng ‘tình thương mến thương’ một thời gian đủ khiến bọn họ ấn tượng khắc sâu.
Ông Cốc và Cốc Vũ vẫn bị xích khóa hồn khống chế cùng bị Cố Khanh giao cho chi nhánh Bộ Đặc Dị địa phương.
Cốc Vũ cần được trợ giúp, ông Cốc cũng phải bị phạt.
Suy xét đến ông Cốc lớn tuổi, thêm vào cưỡng bức khống chế xích khóa hồn, không còn bao nhiêu tuổi thọ, hơn nữa trong nhà còn vợ già phải chăm sóc, cuối cùng đưa ông ấy về nhà, nhưng sẽ luôn bị giám thị.
Còn Cốc Vũ thì tình huống tương tự Lưu Nhất Minh nằm liệt giường.
Theo phương pháp bồi dưỡng lệ quỷ của xích khóa hồn, có thể nói Cốc Vũ đã đi hết chín mươi chín bước, chỉ còn thiếu bước cuối cùng.
Ý thức còn sót lại của Cốc Vũ rất khó hoàn toàn cởi bỏ trói buộc của xích khóa hồn, trở lại như bộ dạng vốn có.
Nếu Cốc Vũ có thể khống chế bản thân thì đã sớm lựa chọn tan thành mây khói, đây là dựa vào phương pháp đặc biệt rút ra ý thức sót lại của Cốc Vũ.
Quá thống khổ, chẳng những bị xích khóa hồn hành hạ mỗi ngày, còn trơ mắt nhìn cha dùng sinh mệnh giúp cô ta báo thù.
Cốc Vũ thà rằng cha mẹ quên mất đau khổ, sống bình yên.
Về phương pháp cởi bỏ xích khóa hồn thì Khương Mặc Ngôn cho Cố Khanh chút manh mối.
Khương Mặc Ngôn vươn tay ra, một sợi xích xuất hiện trên tay anh, đó là vũ khí của anh.
Khương Mặc Ngôn cầm xiềng xích đưa đến trước mắt Cố Khanh:
“Cô cảm thấy sợi xích này của tôi thế nào?”
Cố Khanh hoang mang đáp:
“Cũng tốt?”
“Cô chạm vào nó thử.” Khương Mặc Ngôn xòe bàn tay ra.
Cố Khanh nghe theo, tay chạm nhẹ vào xiềng xích, sau đó thay đổi sắc mặt, tay của cô không chạm vào được?
“Sợi xích này không phải thực thể?" Cố Khanh luôn cho rằng đây là pháp khí của anh.
Khương Mặc Ngôn lắc đầu, nói:
“Lúc thi đấu cá cược giữa nhà họ Tạ và họ Hoàng chắc cô cũng lĩnh ngộ được, vô luận vận dụng vũ khí gì đều có ba loại cảnh giới.”
“Loại thứ nhất là dùng pháp khí được chế tạo đặc biệt làm vũ khí đối địch."
"Loại thứ hai, trực tiếp dùng linh lực ngưng kết thành vũ khí thích hợp với mình, là loại tôi đang sử dụng.”
“Loại thứ ba là dựa vào tâm. Thí dụ như cô luyện kiếm pháp đến cảnh giới nhất định, trong tay không kiếm nhưng trong lòng có kiếm. Chỉ cần lòng cô vững tin có thể chặt đứt vạn vật, vậy thì cô có thể chặt đứt tất cả.”
Khương Mặc Ngôn chuyển thế đầu thai đến nay chưa gặp một người có thể đến loại cảnh giới thứ ba, thông thường chỉ đến cảnh giới thứ hai, bao gồm nhóm Phán Quan.
Bởi vì muốn đến cảnh giới thứ ba cần phi thường thuần túy. Thí dụ như Tây Môn Xuy Tuyết, Tàng Kiếm Diệp Anh, phải là nhân vật trong tưởng tượng như thế mới làm nổi.
Bởi vì người như vậy cơ hồ là không tìm được, Khương Mặc Ngôn nói ra lời này chỉ có thể xem như một tính khả thi mơ hồ xa xăm.